Long Vương Truyền Thuyết
Chương 39: Chương 38: Đền tiền?
Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Long Vương Truyền Thuyết
Cái giường tầng còn lại, giường bên dưới đã bị đập vỡ, chính là giường của Chu Trường Khê.
Đường Vũ Lân nhặt đồ xong, leo thẳng lên giường trên, sau đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Chu Trường Khê.
"Ngươi đứng dậy!" Chu Trường Khê khẽ gầm lên.
Đường Vũ Lân lạnh lùng: "Cút!"
"Ngươi..." Chu Trường Khê giận dữ, muốn xông tới.
"Đừng có nóng, quên vừa rồi Long chủ nhiệm nói cái gì hả? Sau này không muốn thành Cơ Giáp Sư hả?" tiếng Vân Tiểu từ giường bên kia vọng qua.
Chu Trường Khê hít thở dồn dập. Đường Vũ Lân giơ tay, gỡ luôn miếng ván vỡ của cái giường ném ra ngoài, cả cái giường bên dưới, không còn lại cái gì.
"Là phòng này a!" Bên ngoài có tiếng người, rồi một người trung niên mặc đồ đồng phục mang một tấm ván giường mới đi vào.
Ông ta liếc qua đám thiếu niên, cười hắc hắc, "Được nha! Nhập học ngày đầu tiên đã đánh nhau, mấy nhóc có tiền đồ đó! Có bản lĩnh đánh tiếp đi. Tấm ván giường này, giá một vạn đồng một cái, tha hồ mà đánh! Đánh hỏng nhiều nhiều vào, ta mới có nhiều tiền thưởng." ông ta khẽ vung tay, tấm ván gỗ bay tới, rơi xuống khung giường cực kỳ chính xác, không lệch chút nào.
Một vạn đồng?
Đường Vũ Lân lập tức mở to mắt. Đây chỉ là một tấm ván gỗ thôi!
"Lão sư, bọn ta có thế ra ngoài tự mua không?" Đường Vũ Lân vội hỏi.
Người kia hừ lạnh, "Ngươi coi học viện là nhà ngươi à? Phá hư của công, là trọng tội của học viện. Ngươi chính là Đường Vũ Lân đúng không, cửa sổ, giường chiếu, sửa vách tường, tổng cộng ba vạn bốn ngàn đồng, mau tới Phòng Giáo Vụ mà nộp."
Ba vạn bốn ngàn đồng? Đường Vũ Lân choáng váng, hắn rèn ba năm mới để dành được có ba vạn thôi đó! Đắt quá.
Chu Trường Khê nằm xuống giường luôn, không lên tiếng.
Đường Vũ Lân bối rối, làm sao bây giờ? Ba vạn bốn ngàn đồng, ba vạn bốn ngàn đồng lận!
"Ta là Tạ Giải!" Thiếu niên lạnh lùng đứng trước mặt Đường Vũ Lân, lạnh lùng nói.
"Không cần, cám ơn." Đường Vũ Lân theo bản năng trả lời.
"Không, không cần, cám ơn..." Tạ Giải khó hiểu, không cần cám ơn… là sao?
Nghiến răng nghiến lợi: "Ý của ta là muốn nói cho ngươi biết, tên của ta là Tạ Giải."
Đường Vũ Lân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Ừ, nó đã nhận ra, đây chính là cái kẻ nó đã va vào ở ga tàu Hồn Đạo.
"Thì sao?" Đường Vũ Lân lạnh nhạt hỏi.
Trong mắt Tạ Giải hàn quang lập loè, "Đi với ta ra ngoài học viện đánh tiếp!"
Trong lòng hắn rất không chấp nhận, hắn nghĩ mãi mà không thông, tại sao với thực lực của mình, mà lại thua một tên có Võ Hồn Lam Ngân Thảo? Cái tên này đấm rất nặng tay, mà mọi chuyện thì tới giờ hắn vẫn còn chưa hiểu lắm, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, hắn đều chưa bao giờ bị người ta đánh nặng như vậy.
Nhưng, hắn không thể không cố kỵ Long Hằng Húc.
"Cút!" Đường Vũ Lân nổi giận. Vừa mới dùng chữ này cho Chu Trường Khê, giờ dùng cho Tạ Giải.
"Ngươi nói cái gì?" Tạ Giải lập tức nổi giận.
Đường Vũ Lân hai mắt rực lửa, "Các ngươi chưa ăn hiếp người ta đã hả? Ba vạn bốn ngàn đồng đó, ngươi có biết ba vạn bốn ngàn đồng đối với nhà ta là nghĩa gì không? Nếu ngươi muốn chết, để ta thành toàn cho ngươi. Cùng lắm thì ta không học nữa."
"Ngươi là đang bận tâm cái này?" Tạ Giải ngẩn người, hắn chưa bao giờ có khái niệm về tiền, ba vạn bốn ngàn đồng, thì sao?
Đường Vũ Lân nói tiếp: "Đối với đám người thành thị các ngươi, ba vạn bốn ngàn đồng chẳng là cái gì, nhưng với ta, đó là số tiền ta phải làm việc cật lực tích cóp ba năm mới có. Đừng có chọc ta nữa, nếu không, ta sẽ liều mạng với các ngươi."
Thấy mắt Đường Vũ Lân đỏ hoe, sự phẫn nộ của Tạ Giải giảm đi vài phần.
"Tiền ta trả, đánh với ta!" Tạ Giải lạnh lùng.
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, "Ngươi trả?"
Tạ Giải thấy mắt Đường Vũ Lân ngớ ra, sau đó vui vẻ, thì không biết phải nói gì, cái tên này...
"Ta trả!" Tạ Giải nghiến răng.
"Vậy thì được!" Đường Vũ Lân sợ hắn đổi ý, lập tức đồng ý. Đó chính là ba vạn bốn ngàn đồng lận đó! "Chừng nào đánh?"
Đánh một lần kiếm được ba vạn bốn ngàn đồng, dù có bị đánh cũng đáng giá.
Tạ Giải thấy Đường Vũ Lân hớn hở, thì trong lòng khó chịu, "Ngày mai." Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Mặt sưng phù thế này, hắn phải đi trị liệu trước đã, không thì còn bộ dạng gì nữa. Khẽ phất tay, một cái khăn mặt tự nhiên xuất hiện, che lên mặt.
Nhìn hắn đi khuất, Đường Vũ Lân nghĩ, mấy người thành thị này đúng là có tiền.
Vân Tiểu ho khan một tiếng, "Tới giờ ăn cơm trưa. Đường Vũ Lân, cùng đi ăn không?"
"Đi!" Đường Vũ Lân gật đầu. Hắn đã đói từ lâu.
Chu Trường Khê cũng nhảy xuống giường, sự không cam lòng và phẫn nộ đã giảm bớt rất nhiều. Địch ý với Đường Vũ Lân rõ ràng đạ hạ thấp xuống. Nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì ba vạn bốn ngàn đồng kia.
Nhà nghèo không chỉ có một mình Đường Vũ Lân, nhà Chu Trường Khê điều kiện cũng rất bình thường, nên cái giá đó hắn nghe cũng nhảy dựng. Chuyện này, hắn chính là kẻ đầu têu, nhưng Đường Vũ Lân không hề bắt hắn cùng bồi thường. Chỉ cần một điểm này, đã làm ấn tượng của hắn với Đường Vũ Lân tốt hơn rất nhiều.
Vân Tiểu dẫn đường, Đường Vũ Lân và Chu Trường Khê đi theo sau.
Nhà ăn là một tòa nhà nhỏ ba tầng nằm ngay bên cạnh Lầu Dạy Học Chính, chia đều ra cho sáu cấp lớp của trung cấp. Năm thứ nhất, năm thứ hai ăn ở tầng một.
Trong phòng ăn chỉ có bàn, không có ghế, đây là quy củ của Đông Hải Học Viện, ăn cơm phải ăn đứng, để tập cho học sinh có cảm giác gấp gáp.
Có ba cái cửa sổ Giáp, Ất, Bính. Nhờ Vân Tiểu giải thích, Đường Vũ Lân mới biết, món ăn Bính là hoàn toàn miễn phí, món ăn Ất là giảm một phần, món ăn Giáp là trả tiền toàn phần.
Đương nhiên, nguyên liệu nấu món ăn Giáp là tốt nhất, tiếp theo là Ất, Bính chỉ là đồ ăn bình thường thôi.
Món ăn Bính chỉ có mỗi bánh bao.
Chu Trường Khê nhìn Đường Vũ Lân, "Đường Vũ Lân, học viện không cho đánh nhau, chúng ta đấu xem ai ăn bánh bao nhiều hơn, dám không?"
Đường Vũ Lân nhìn hắn, "Ngươi có chắc đồ ăn đủ không?"
Chu Trường Khê nói: "Đương nhiên, đồ ăn Bính tha hồ ăn mà, đâu có giới hạn số lượng, ai cũng biết Hồn Sư chúng ta sức ăn nhiều hơn người bình thường."
Đường Vũ Lân nói: "Đấu ăn cơm được cái gì?"
Chu Trường Khê nói: "Người nào thua, thì phải quét dọn cả phòng, cả phòng vệ sinh nữa. Nếu ta thua, ta giặt đồ cho ngươi luôn, thế nào?"
Đường Vũ Lân gật gù, "Ta đang rất đói."
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.