Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 11: Giác ngộ trong tận thế



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Cố gắng thêm 4 ngày, nhận được ban thưởng nhiệm vụ kia, hắn mới tính là vượt qua khó khăn. Bọn họ chạy tiếp 5 phút nữa, cuối cùng cũng đi hết đường DT2, góc rẽ tiếp theo chính là đường Hoa Phượng, mà đường Hoa Phượng giao cắt với đường Hoa Thuỷ Tiên, nhà của Hàn Phong nằm ở trên con đường này. Hàn Phong ra hiệu cho Phương Tường đi chậm lại, chính mình tập trung nhìn ngó bốn phía, tránh cho thây ma cao cấp đột kích. Cũng may, đường Hoa Phượng này không có thây ma nào cấp cao, Hàn Phong chỉ nhìn thấy mấy thây ma rải rác bao xung quanh một cỗ xe Jeep màu đen đang mắc kẹt chính giữa hai chiếc xe bên đường. “Thể l·ây n·hiễm level 1, có thể đem sinh vật sống l·ây n·hiễm thành đồng loại.” “Thể l·ây n·hiễm level 2, có thể đem sinh vật sống l·ây n·hiễm thành đồng loại.” Chỉ có bảy tám thây ma cấp thấp đang bồi hồi cọ cọ trên thành xe. Bất quá chiếc xe kia là loại xe tương đối vững chắc, mấy người trong xe mặc dù hoảng hốt sợ hãi, nhưng cũng chưa có ảnh hưởng đến tính mạng. Phương Tường lái xe tới gần, Hàn Phong mở cửa cảnh giác nhảy xuống, dặn dò lão ở lại cảnh giới, chính mình thì bước tới phía trước. Mấy thây ma bao vây xe jeep lập tức bị thu hút, hai ba con thây ma xiêu vẹo bước tới phía hắn.
Hàn Phong không chút nao núng, thuần thục nhảy bổ vào bọn chúng Xoẹt, phập! Liên tiếp mấy thanh âm da thịt b·ị c·hém đứt vang lên, Hàn Phong đao pháp cực tệ nhưng lại nhanh tới vô cùng, đem mấy con thây ma cấp thấp đều chém tới đứt đầu. Hắn lại bước thêm mấy bước, đạp vào lưng một thây ma, trảm mã đao bổ xuống, bổ cho nó máu cùng óc văng ra tứ tung, bắn lên kính xe jeep. Mấy thây ma vây quanh bây giờ mới tỉnh hồn, quay đầu nhìn về phía Hàn Phong. Bất quá chúng nó cũng không gẩy lên được tác dụng gì, chỉ qua mười mấy giây đã b·ị c·hém sạch. Hàn Phong nhẹ nhàng thu về 11 điểm exp, bàn tay thuận tiện cầm trảm mã đao miết trên quần áo một thây ma, đem máu thịt lây dính lau chùi sạch sẽ. Bấy giờ hắn mới nhìn vào trong xe, nhìn tới cảnh tượng một nhà ba người vẫn con đang kinh ngạc tới há miệng. Đây là một gia đình hai nữ một nam. Ngồi bên ghế lái là một thiếu phụ chừng 30, 31 tuổi, khuôn mặt tuy hoảng hốt nhưng vẫn tràn đầy khí chất xinh đẹp thành thục, phía sau nàng ở hàng ghế phụ là hai đứa trẻ con một nam một nữ, người chị chừng 10 tuổi đang ôm lấy đứa em trai 6, 7 tuổi gì đó, cả hai đều đang khóc tới khản cả tiếng. - Cha… Cha ơi… Huhuhu… Hàn Phong ngẩn người, cha? Đúng rồi, cha mấy đứa bé này đâu, chẳng lẽ đã hoá thành thây ma, bị hắn thuận tay chém c·hết? Thiếu phụ kia nuốt một ngụm nước bọt quan sát Hàn Phong, cũng không có lập tức mở cửa mà cẩn thận hạ xuống một chút kính chắn gió, nhỏ giọng hỏi: - Cảm… Cảm ơn anh đã giải vây cho chúng tôi… Xin hỏi anh là ai… Hàn Phong đem trảm mã đao hạ xuống, cố gắng khiến bản thân trông bớt nguy hiểm, thản nhiên đáp: - Tôi gọi Hàn Phong, cũng chỉ là một người bị hại trong trò đùa quái ác của chiếc đầu lâu khổng lồ trên bầu trời thôi, cô hiểu ý tôi nói chứ? Thiếu phụ nghe vậy khẽ ngẩn ra hai giây, sau đó cắn răng lẩm bẩm: - Hoá ra không phải ảo giác… Hoá ra không phải ảo giác… Hàn Phong không muốn dây dưa với nàng ta quá lâu, chỉ trầm giọng nói: - Tôi hiện tại cần đi qua đường này, chạy tới đường Hoa Thuỷ Tiên ở ngã ba đối diện. Hiện tại tôi sẽ giúp cô thoát khỏi kẹt cứng, khai thông tắc đường. Hắn nói xong cũng không có để đối phương trao đổi gì thêm, vẫy tay ra hiệu với Phương Tường phía xa. Phương Tường thấy ám hiệu của hắn, lập tức mở cửa bước xuống. Mà ở hàng ghế phụ, Liễu Huyên cũng cảnh giác nhìn quanh mà bước xuống theo. Nàng vừa rồi tỉnh lại, trí lực đã leo lên 3 điểm, đã không còn cảm giác choáng váng nữa. Hai người này tuyệt đối không dám lề mề, chỉ có ở cạnh Hàn Phong mới đem cho họ cảm giác an toàn, vì thế mau chóng chạy tới bên này. Hàn Phong chỉ hai cái xe đang chắn đầu chắn đuôi chiếc xe jeep nói:
- Phương tổng, giúp tôi lái mấy chiếc xe này ra. Phương Tường nhanh chóng gật đầu: - Được! Lão quan sát một chút, chui vào một chiếc xe bên trái, cố gắng khởi động nó lên. Hàn Phong thì vòng qua lão tiến về chiếc xe bên phải. Khà khà… Trên ghế lái chiếc xe này có một thây ma mặt mày đầy mủ đáng cào cào trên chiếc kính chắn gió, thân thể bị trói chặt bởi dây đai an toàn. Hàn Phong vừa liếc đã nhận định nó là một bình exp miễn phí, tuỳ tiện dùng chuôi đao đập vỡ cửa kính, sau đó chém nhẹ một nhát, chấm dứt đau khổ của đối phương. Dùng đao cắt đứt dây an toàn, Hàn Phong cầm vào cổ áo, thoải mái lôi nó khỏi ô tô. Hắn lại nhảy qua cốp xe, tiện tay chém đứt đầu một thây ma khác, bắt đầu thanh lý đám zombie phía bên này đường. Cũng chỉ là rải rác vài con cấp thấp bồi hồi, cùng vài con mắc kẹt trong xe hơi. Hàn Phong thu được 17 exp, cũng may mắn thu về một bản sách kỹ năng, chính là kỹ năng bị động cường hoá nhanh nhẹn nhất giai mà hắn đã học qua, không thể tiếp tục học nữa.
- Để sau này ném cho tiểu tử Ngô Soái kia. Hắn nhét bản kỹ năng vào balo, trở lại khu vực kẹt xe lúc trước. Hai chiếc xe đã được di dời qua một bên, chiếc xe jeep cũng đậu gọn vào lề đường, ba mẹ con thiếu phụ đang đứng cạnh một cái xác quần đen áo thun đã bị gặm mất nửa thân trên, hai đứa bé thì gào khóc nức nở. - Huhu… Hàn Phong có chút thở dài, cái xác kia là bị thây ma ăn thịt tới c·hết, không phải do hắn g·iết. Kể cả là đối phương có biến thành thây ma, nếu Hàn Phong tự tay g·iết c·hết, chắc chắn cũng sẽ để lại bóng đen tâm lý trong lòng ba mẹ con họ. Liễu Huyên một tay chấm lấy khoé mắt nói: - Hàn Phong, họ tỏ ý muốn đi theo chúng ta, nhưng họ muốn biết kế hoạch cụ thể. Hàn Phong gật đầu, tiến lại gần ba người. Thiếu phụ cố gắng ngừng khóc, nghẹn ngào nói: - Là anh ấy cản lại quái vật, tranh thủ thời gian cho chúng tôi chạy thoát… Hàn Phong gật đầu, đồng cảm nói: - Anh ấy càng hi vọng ba người có thể chạy thoát, có thể sống tốt. Thiếu phụ nghe vậy, khoé mắt càng thêm đỏ ửng, hít sâu một hơi nói: - Hàn Phong, tôi gọi là Mã Mộng Đình, hai đứa nhỏ là Đinh Tịnh Nhi, Đinh Vũ, một lần nữa cảm tạ anh đã cứu ba mẹ con chúng tôi, phần nhân tình này sau này chúng tôi sẽ nỗ lực trả lại. Tôi hiện tại thật mong anh có thể ra tay mang chúng tôi chạy thoát. Nhưng mà tôi muốn nghe kế hoạch cụ thể, có được không? Hàn Phong gật đầu, thản nhiên nói: - Tôi dự định đi cứu thoát em họ tôi trước, sau đó là cố gắng giải cứu vài người quen, thực hiện hứa hẹn với đồng bạn, tìm một nơi đủ an toàn, chờ đợi chính phủ cứu trợ. Hắn nói đây là lời thật lòng. Hắn tin tưởng chính phủ sớm sẽ thành lập tổ chức và khu vực cứu trợ. Mã Mộng Đình nghe vậy thì âm thầm thở ra một hơi, nhanh chóng nói: - Tôi thật mong anh sẽ mang theo chúng tôi. Nàng chứng kiến thực lực của Hàn Phong, đã sớm có quyết định, chỉ là càng hi vọng chắn chắn một bước với kế hoạch tương lai. Nàng nhưng là có 2 đứa con nhỏ bên cạnh. Hàn Phong quyết đoán nói: - Được! Bất quá, cô phải tuyệt đối nghe theo sự chỉ đạo của tôi, cũng phải ra sức làm các công việc khác, đóng góp chung vào an toàn của đoàn đội. Mã Mộng Đình càng thêm an tâm, mạnh mẽ đồng ý: - Được! Hàn Phong càng đưa ra yêu cầu nghiêm túc, nàng càng cảm nhận được hắn có năng lực cao cùng tâm lý vững vàng, phương hướng rõ ràng. Nếu là một người khác tuỳ tiện vẽ ra viễn cảnh màu hồng, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng. Lời nói của Hàn Phong cũng làm cho Liễu Huyên, Phương Tường âm thầm thở ra. Hàn Phong càng lúc càng mạnh, họ chỉ sợ hắn sẽ coi mấy người bên cạnh thành vướng víu, bỏ qua hứa hẹn trước đó, cũng bỏ rơi bọn họ mà thôi. Mấy người đạt thành nhận thức chung, không dông dài nữa, đều tự mình trở về ô tô. Chiếc Ford Raptor dẫn đầu đi trước, chiếc xe Jeep của Mã Mộng Đình chậm rãi theo sau. Chạy hết đường Hoa Hồng, bọn họ rẽ qua đường Hoa Thuỷ Tiên. Khu vực này chủ yếu tập trung tầng lớp trung lưu, không mấy nhà có được ô tô, mà dân cư đúng giờ chiều cũng đều đi tới các nơi công sở làm việc, tương đối thưa thớt. Chiếc Ford Raptor đụng tới một đường, đem bảy tám con thây ma đều đụng bay, nhanh chóng chạy tới trước một căn nhà 5 tầng rồi dừng lại. Đây là nhà trọ của Hàn Phong. Hắn lập tức mở cửa nhảy xuống, đối với đồng bạn phân phó: - Phương tổng, ngươi cùng Liễu Huyên đi đ·ánh c·hết mấy thây ma bị xe đụng ngã, bọn nó tương đối thiếu tính uy h·iếp. Phần còn lại để cho tôi. Hai người kia vội vã gật đầu. Bảo bọn họ đối phó thây ma lành lặn, bọn họ vẫn còn thiếu dũng khí, nhưng là mấy thây ma bị đụng gãy tay cụt chân kia, bọn họ vẫn dám nghiến răng công kích. Hàn Phong lại bước tới bên cạnh xe Jeep, hơi nhìn về phía Phương Tường, Liễu Huyên, trầm giọng nói với Mã Mộng Đình: - Tôi trước hết sẽ không yêu cầu cô lập tức chiến đấu, nhưng cô phải chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Hai người bọn họ sẽ làm mẫu, cô cần cố gắng học theo. Tôi chỉ muốn nói, vào thời khắc mấu chốt nhất, sẽ không ai đảm bảo được an nguy của cô cùng hai đứa nhóc ngoài chính bản thân cô. - Cô cần có giác ngộ của nhân loại trong tận thế. Hàn Phong nói xong, xách lên trảm mã đao, lao tới mấy thây ma gần nhất. Mã Mộng Đình nhìn theo bóng lưng Hàn Phong, khẽ cắn môi một cái. Nàng từ chỗ Liễu Huyên bên kia hiểu rõ đôi chút tình huống, hiểu rằng cây gậy bóng chày trong tay mới chính là tương lai vững chắc nhất của mình. Tuy rằng trong lòng vẫn sợ hãi cùng hoảng hốt không thôi, nàng vẫn phải chấp nhận sự thật đó. Nàng quay người lại, đối với Đinh Tịnh Nhi con gái lớn dặn dò: - Tịnh Nhi, mẹ ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại. Con phải bảo vệ em biết chưa? Đinh Tịnh Nhi nước mắt lập tức trào ra ngoài, cha nàng trước đó cũng nói một câu như vậy, kết quả liền không có trở lại. Nhưng nàng vẫn rất hiểu chuyện, khe khẽ gật đầu xưng vâng. Đinh Vũ thì ngây thơ hỏi: - Mụ, ngươi là đi tìm đồ ăn sao, ta đói quá… Hắn vẫn còn rất ngây thơ, sau khi khóc hết nước mắt, cơn đói cồn cào đã làm hắn có chút không chịu nổi. Mã Mộng Đình lau nước mắt còn dính trên khuôn mặt hắn, gật mạnh đầu: - Đúng vậy, rất nhanh liền có đồ ăn. Nàng nhìn hai đứa con của mình, trong lòng càng hiểu thêm sự giác ngộ mà Hàn Phong vừa rồi nhắc đến. Nếu nàng không tự trở nên mạnh mẽ, vậy an toàn cùng tương lai của bản thân cùng hai đứa con sẽ hoàn toàn phải dựa vào người khác sao? Hàn Phong sau khi chém c·hết mấy thây ma cấp thấp thì đứng trước cửa nhà cao giọng hô lên: - Ngô Soái, ngươi ở đâu? Sau khi hắn hô 2 lượt, chém thêm một thây ma cấp 2 nữa, cửa sổ tầng 4 đột nhiên mở ra, một thiếu niên chừng 18 tuổi với thân hình vạm vỡ cùng khuôn mặt kiên nghị thò mặt ra ngoài: - Lão Hàn, ta ở đây. Huynh đừng vội lên, trên tầng 3 có một thây ma cực kỳ đáng sợ. Hàn Phong nhướng mày, lập tức hỏi lại: - Nó biểu hiện thế nào?

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.