Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 524: Không bây giờ thì bao giờ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 524: Không bây giờ thì bao giờ Sau khi Lộ Tư thành công "gài bom" vào cơ thể chồng, nàng ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía góc phòng, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Bất quá, làm sao cũng vẫn cảm giác như đang có người liên tục quan sát. Căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành được chia làm ba khu cơ bản. Khu sinh hoạt chung, khu quân sự và khu định cư dân sự, trong đó khu quân sự mới được phân chia lại thành hai phần riêng biệt, một bên do Vương Hoành cầm đầu, một bên do Tư Đồ Ngôn cầm đầu. Cùng sống trong một căn cứ, thế nhưng tình huống lại là nước sông không phạm nước giếng, binh lính hai bên không có bao nhiêu giao lưu trao đổi với nhau. Hàn Phong nói căn cứ này đã tận số rồi, đây cũng không phải là nói chơi. Trong phòng họp, Tư Đồ Ngôn cùng Đinh Sĩ đang cẩn thận bàn bạc vài vấn đề, bên cạnh bọn họ không có sự xuất hiện của Ngô Soái, có thể thấy đây là vấn đề bí mật cùng quan trọng, không tiện cho người ngoài theo dõi. Lúc này từ bên ngoài chợt bước vào một đại hán cao gần 2 mét với mái tóc húi cua và chân mày sứt sẹo, đại hán này khẽ gõ vào cánh cửa một cái rồi nhỏ giọng nói: - Báo cáo, có một đội viên thuộc tiểu đội 5 nói có chuyện muốn gặp mặt, người kia nói là chuyện vô cùng quan trọng.
Tư Đồ Ngôn nghe vậy thì không khỏi nhướng mày kinh ngạc. Tiểu đội 5? Lính của Vương Hoành? Trái trận doanh thì có vấn đề gì mà phải báo cáo với hắn? Đinh Sĩ bên cạnh cũng là nghi hoặc không rõ, hắn suy nghĩ vài giây thì hỏi ngược lại đại hán tóc húi cua: - Lưu Dĩ, là đội viên nào? Lưu Dĩ nhún vai thành thật đáp: - Vô danh tiểu tốt, hắn nói hắn tên Mã Tài. Đinh Sĩ cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là nhớ ra việc tiểu đội 5 có một tên tiểu binh tên là Mã Tài, tên kia chuyên phụ trách nhiệm vụ liên lạc thông tin giữa các tiểu đội. Vậy thì không "vô danh tiểu tốt" lắm đâu, chỉ là chiến lực cá nhân có chút yếu mà thôi. Hắn lúc này gật đầu với Lưu Dĩ nói: - Cho gã vào. Một lúc sau, Mã Tài đã được đại hán Lưu Dĩ dẫn vào. Đinh Sĩ cẩn thận đánh giá người này. Khuôn mặt biểu cảm hơi mất tự nhiên, trên trán hơi vã chút mồ hôi hột, làn da hơi tái xanh, ánh mắt ẩn ẩn lo lắng cùng đấu tranh giãy dụa, bàn tay hết nắm lại buông, bước chân cũng khựng nhịp không đều, rõ ràng là tình huống có chút không ổn. Trên tay hắn ta cầm theo một tập tài liệu đựng trong túi bóng kính, cũng không biết là loại tài liệu gì? Đinh Sĩ nhìn biểu hiện giống như "lén lút" của Mã Tài, trong lòng không khỏi hơi dâng lên chút mong chờ với thứ mà đối phương muốn báo cáo. Chỉ riêng việc người này là đội viên phụ trách mảng đưa truyền thông tin liên lạc cho các tiểu đội là đã cho thấy địa vị quan trọng của gã ta rồi. Còn đơn thương độc mã lén lút tới đây, ý nghĩa càng thêm quan trọng. Thằng này muốn đổi trận doanh, bỏ Vương Hoành, chạy qua đầu nhập vào bọn họ à? Đinh Sĩ chỉ đánh giá thoáng qua bên ngoài rồi trầm giọng hỏi: - Mã Tài, cậu tới tìm chúng tôi là có chuyện gì? Mã Tài khoé miệng hơi co giật một chút, hai hàng lông mày cũng nhíu lại một chút, còn giống như đang gắng sức co cứng cơ thể để "chống đối" lại điều gì đó. Cho tới tận 3 giây sau, hắn ta mới là hít sâu một hơi rồi lắp bắp nói: - Tình hình... Của các vị... Nguy to rồi... Quân chính phủ... Huyện Tam Giang... Sắp chạy tới bên này rồi... Lời này của hắn ta lập tức doạ cho cả Tư Đồ Ngôn lẫn Đinh Sĩ đều sợ tới đái ra quần, cả hai người đều vội vã xô ghế đứng phắt dậy mà kêu ầm lên:
- Nói cái gì cơ? - Thông tin này tới từ đâu? Mẹ kiếp nó. Đây là một thông tin vô cùng xấu. Phải biết, chỉ mới có hai tên cảnh sát tại trấn Đông Thành này đã có thể ép cho bọn họ mất ăn mất ngủ, nếu như có thêm một đám người của chính phủ từ huyện khác chạy tới, vậy thì chỉ có bốc cứt mà ăn thôi. Đinh Sĩ là người xem như có đầu óc, thông tin này vừa ra, lại kết hợp với một chút suy diễn về tình hình trong quá khứ, hắn đã bị doạ cho sợ hãi tới bủn rủn tay chân, mức độ cảm nhận lớn hơn xa so với cảm nhận của đồng bạn bên cạnh. Quân đội của một huyện thị từ tỉnh Diễn Giang lại rảnh rỗi mà mò mẫm tít qua thị Đông Thành thuộc tỉnh Nam Ô xa xôi gần trăm cây số này để kết nối thông tin, vậy thì thực lực của đám người kia phải khổng lồ đến mức nào? Quân chính phủ tới từ huyện Tam Giang hướng về bên này, vậy thì chắc chắn sẽ phải đi qua huyện Liễu Lâm, mà đi qua Liễu Lâm sẽ đi qua hướng thị trấn Thương Đình, đây là nơi có một vài vết tích còn sót lại. Nếu để người chính phủ chạy tới bên này, lại điều tra được gì đó từ hiện trường trước đây, còn từ trong đám người sống sót tra cứu vài nghi vấn, biết được việc bọn họ đã g·iết trưởng công an trấn Thương Đình để c·ướp Tinh Thạch An Toàn, vậy thì xem như tàn đời rồi. Tầm cỡ bọn họ ba cái tên chuột nhắt này, chỉ cần bị nghi ngờ dù chỉ một chút thôi là cũng sẽ b·ị b·ắt lại ngay, tới lúc đó thì trời cứu. Thực lực áp đảo tuyệt đối, chống nổi sao? Hiện tại quan trọng nhất là, cái thông tin này có từ bao giờ?
Đinh Sĩ vội vã hỏi thăm Mã Tài: - Mã Tài, anh từ đâu lấy được tin này, lấy được từ bao giờ? Mã Tài khuôn mặt xuất hiện nét kinh ngạc thoáng qua, sau đó biến thành giãy dụa, lại thành âm trầm, lại trở nên thả lỏng, cuối cùng là vã ra một chút mồ hôi hột nữa, giống như đang tự đấu tranh vô cùng dữ dội. Một lúc sau, sau khi hít sâu mấy hơi ổn định tình hình, hắn ta mới giơ bọc bóng kính trên tay lên lắp bắp nói: - Anh... Các anh... Tự xem đi... Tôi vừa nhận được thông tin... Mười phút trước... Đinh Sĩ thò tay cầm lên bọc nilon rồi lấy từ bên trong ra một tập giấy tờ. "Uỷ ban nhân dân tỉnh Diễn Giang. Hội đồng pháp chế căn cứ quận Xuân Hà, thành phố Dương Hoành. Thông cáo số 35 về việc hỗ trợ truy vết t·ội p·hạm nghiêm trọng và đặc biệt nghiêm trọng sau dị biến. ... Bí thư tỉnh Diễn Giang Hứa Cường (Đã ký và đóng dấu)" Đinh Sĩ đọc tới đây thì nổ cả đom đóm mắt. Con mẹ nó, hỏng rồi. Chính quyền quận Xuân Hà viết thư uỷ nhiệm cho tất cả căn cứ người sống sót, trong đó có cả căn cứ huyện Tam Giang, có cả cái trấn Hi Vọng gì đó tại địa phận huyện Liễu Lâm. Tức là tỉnh Diễn Giang đã hoàn toàn giải phóng rồi? Hoặc ít nhất giải phóng một phần ba rồi? Thậm chí bên trong có nhắc tới cả căn cứ thị trấn Đông Thành bên này?! Đinh Sĩ biết thứ trong tay là thật. Bởi vì dấu mộc bên trên là thứ không thể làm giả được. Hắn đưa tờ thông cáo này cho người bên cạnh đọc rồi nhặt bản danh sách đính kèm lên, sau vài chục giây lần mò, hắn lại nổ cả đom đóm mắt lần thứ hai. Danh sách t·ội p·hạm truy nã, vậy mà có cả tên của hắn và của Tư Đồ Ngôn bên trên. Tội m·ưu s·át?! - C·hết tiệt, lũ khốn biết chuyện thật rồi! Đinh Sĩ gầm lên một tiếng sợ hãi, trong khi đó Tư Đồ Ngôn bên cạnh cũng là tóc gáy dựng ngược, đây là có chuyện quái quỷ gì chứ?! Vì sao tay chân của chính quyền tỉnh Diễn Giang lại vươn xa như vậy, mạnh mẽ như vậy, vì sao điều tra ra hết thảy tình hình rồi?! Tư Đồ Ngôn vội vã quay qua Mã Tài đứng bên dưới mà dồn dập hỏi: - Mã Tài, mười phút trước cậu nhận được tin từ đâu, là đưa tới đâu? Nếu tin này xuất ra từ phía Vương Hoành, được đưa tới các tiểu đội trưởng, vậy thì rất có khả năng đám người kia đang âm thầm gom quân để chuẩn b·ị đ·ánh úp về phía bên này rồi. Đinh Sĩ bên cạnh cũng là muốn hỏi những điều tương tự. Sự việc trưa nay Lộ Tư đột nhiên kéo Vương Hoành đi, rất có khả năng là tin tức được đưa tới! Dâm phụ kia không hề ra ám hiệu, không đưa chỉ báo gì, có phải là muốn cắt đứt quan hệ, đồng thời bán đứng bọn hắn rồi hay không đây? Thế nhưng hắn giống như chợt nghĩ tới cái gì, hai mắt nheo lại rồi trầm giọng hỏi: - Mã Tài, tại sao cậu lại báo tin này cho... Đinh Sĩ còn chưa kịp nói xong, Mã Tài bên dưới chợt thò tay xuống hông móc ra một quả lựu đạn, sau đó không chút do dự rút chốt rồi ném về phía trước. - Vì các người phải c·hết! Hành động bất ngờ của hắn ta doạ hai người trong phòng sợ tới hồn bay phách lạc. Thằng này là một tử sĩ! Vương Hoành muốn á·m s·át bọn hắn! Thế nhưng Mã Tài chọn sai cách ra tay rồi. Lựu đạn muốn p·hát n·ổ, vậy ít nhất cần 4 - 5 giây tính từ khi rút chốt. Quãng thời gian "dài dằng dặc" đó, đối với phi phàm giả, thực sự là vô cùng thoải mái để có thể làm ra phản ứng. Tư Đồ Ngôn dù đúng là bị tờ công văn trong tay doạ sợ, thế nhưng dù sao hắn cũng là phi phàm giả mạnh mẽ, bản thân thân kinh bách chiến, trải qua đủ nhiều nguy hiểm, đối với tình huống nguy cấp gì cũng có định lực nhất định. Lúc này hắn lập tức rút khẩu súng ngắn luôn đeo bên hông ra rồi tuỳ tay bóp cò, cũng không thèm ngắm bắn cẩn thận. Sự phi phàm của hắn cho phép hắn dù có tự bắn vào thái dương mình thì đạn cũng sẽ trúng mục tiêu cần phải trúng. "Kỹ năng chức nghiệp Xạ Thủ hệ trinh sát - Bách Phát Bách Trúng!" "Kỹ năng chức nghiệp Xạ Thủ hệ công kích - Cường Kích Thương!" Pằng! Vúttttt... Viên đạn súng ngắn vừa rời nòng liền b·ốc c·háy đỏ rực như sao băng, năng lượng tích luỹ bùng nổ vô cùng mạnh mẽ. Bằng vào một tốc độ siêu tưởng cùng quỹ đạo bay phi thực tế, nó phập một tiếng bắn trúng giữa trán Mã Tài, xuyên từ trước ra sau, đem đầu vị đội viên này bắn thủng một lỗ rỗng tuếch bằng ngón trỏ. Thân thể Mã Tài đổ gục xuống sàn, hai mắt trợn trừng kinh hãi, hắn ta thậm chí không kịp nhận ra bản thân làm sao mà c·hết. Trong khi đó Đinh Sĩ bên cạnh cũng là nhanh chóng phản ứng. Hắn ta vươn tay tóm lấy quả lựu đạn đang bay tới, sau đó hừ một tiếng ném ngược quả lựu đạn ra giữa phòng, còn chuẩn xác giáng xuống một đạo Cương Khí bao vây khu vực này lại. Lựu đạn oanh động p·hát n·ổ, mảnh văng cùng sóng xung kích kịch liệt trùng động. Chẳng qua Cương Khí của Đinh Sĩ vô cùng vững chắc, toàn bộ năng lượng huỷ diệt bị hút hết vào trung tâm khối khí, ngay cả nửa điểm uy h·iếp cũng không thoát ra ngoài. Giải quyết xong đòn á·m s·át bất ngờ, Tư Đồ Ngôn lúc này vội quay qua Đinh Sĩ bên cạnh gấp gáp hỏi: - Làm sao bây giờ? Chúng ta g·iết thằng này rồi? Đinh Sĩ nhìn cái xác của Hứa Tài dưới chân mà khuôn mặt vô cùng âm trầm. Hắn lúc này hít sâu mấy hơi cẩn thận suy nghĩ rồi trầm giọng nói: - Chỉ có toàn lực khai chiến thôi. - Đối phương đang truy nã chúng ta, còn cử cả sát thủ tới, thậm chí dám công khai phô ra công văn chỉ đạo của hậu thuẫn phía sau, chứng tỏ sự việc đã tới tình trạng lửa xém lông mày rồi. - Bọn này hẳn là muốn chúng ta tự nguyện giơ tay đầu hàng nên mới cử tên tiểu tốt này tới... Thế nhưng anh đã g·iết hắn, xem như hành động tuyên chiến, hết đường quay đầu rồi. - Mà chúng ta vốn cũng không muốn đầu hàng a. - Chỉ có tiếp tục bước tiếp theo kế hoạch trước đây thôi. - Bây giờ thế này. Tôi và anh t·ấn c·ông qua hướng phòng ngủ của Lộ Tư, bắt ả ta lại, dùng ả ta uy h·iếp Vương Hoành. - Lưu Dĩ dẫn theo anh em trung thành dưới trướng xả hết tất cả hoả lực tích luỹ về phía quân đoàn của Trần Cung, g·iết được bao nhiêu liền g·iết bấy nhiêu, chế tạo tình huống loạn nhất có thể. - Tôi sẽ cho người đi gọi Ngô Soái. Hắn ta nếu như muốn báo thù cho đại ca, chắc chắn phải tham gia cùng chúng ta! - Có Ngô Soái và đội ngũ của thằng này bên cạnh, chúng ta vẫn có cơ hội thắng lợi. Chỉ cần thắng, chúng ta sẽ thành công xoay người. - Nếu bây giờ do dự, chúng ta sẽ c·hết chắc! Tư Đồ Ngôn khuôn mặt vặn vẹo như thể đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Sau mười giây suy nghĩ, hắn mới là thở ra một hơi rồi cứng rắn nói: - Được! - Hành động! Hai người này đạt thành nhận thức chung xong xuôi, cũng không lại chần chờ thêm nữa, cả hai đều nhún chân một cái phóng thẳng ra ngoài cửa, bắt đầu triển khai kế hoạch đã sớm bàn bạc từ lâu. Không bây giờ, thì bao giờ! ------ Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ rời đi, để cái xác của Mã Tài ở lại trong phòng, không ai quan tâm, không ai trông giữ. Một phút sau, bên ngoài bắt đầu có tiếng súng vang vọng, sau đó là âm thanh chiến đấu và hò hét điên cuồng khắp bốn phương tám hướng. Cái xác của Mã Tài chợt hơi nhúc nhích một chút, sau đó từ trên lỗ máu nơi trán, một dòng "chất lỏng" đen đặc đột nhiên chảy ra ngoài như suối phun, càng lúc càng nhiều. 3 giây sau, một lượng lớn chất lỏng đã thông qua lỗ đạn mà chảy ra khỏi thân thể Mã Tài. Đám chất lỏng lúc nhúc chuyển động rồi vươn lên thành hình thái nhân loại, tay, chân, mắt, mũi, quần áo, trang bị, tất cả đã thành hình. Hàn Phong khuôn mặt tái nhợt nhìn tới cái xác dưới chân rồi lẩm bẩm mấy câu tràn đầy sự uể oải: - Búa tạ kỹ năng tứ giai, Vỏ Bọc Ký Sinh, tập luyện nhiều lần rồi nhưng vẫn thật khó để sử dụng thuần thục. - Ký sinh trên nhân loại, quá thiếu ổn định, thể tâm trí và thể linh hồn của vật chủ đấu tranh quá mạnh mẽ, vô cùng dễ bị phản phệ. - Cũng may mà biểu hiện của Mã Tài phù hợp hoàn cảnh hiện tại. Nếu là nhiệm vụ yêu cầu diễn xuất lớn, cái trạng thái đấu tranh này đã là sơ hở to đùng rồi. - May mà Tư Đồ Ngôn g·iết c·hết Mã Tài kịp thời, chậm độ chừng mười giây nữa, vậy thì "mình" phải t·ự s·át rồi. - Nếu là tiếp tục có vấn đề bất ngờ, vậy thì thủ lĩnh trấn Hi Vọng từ nay coi như phải đổi qua họ Mã, may mà không có dị biến gì. - Hành động này, quá nhiều yếu tố may mắn xuất hiện, thật thiếu ổn định... - Cũng đều tại cái kỹ năng tà môn này... - Oẹ... Oẹ oẹ oẹ... ------

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.