MẠT THẾ TRỌNG SINH, TA CÙNG CẨU HUYNH TUNG HÀNH TỨ PHÍA
CHƯƠNG 3: ZOMBIE
Mỗi lần Quý San San làm việc, mẹ kế lại nói rằng nàng ta vất vả đem chúng ta nuôi lớn, thân làm chị cả thì nên nhường nhịn em gái một chút.
Quý Nhạc Bạch lại không có người thân nào khác, hồi nhỏ nàng thực sự rất cần mẹ kế vì những đứa trẻ khác đều có cha lẫn mẹ, mẹ kế nói gì nàng cũng đều răm rắp nghe theo, dần dần trở thành thói quen.
Mẹ kế và Quý San San chưa bao giờ vào bếp, bình thường đều là Quý Nhạc Bạch bận trước bận sau, chạy lên chạy xuống, lần này không có Quý Nhạc Bạch làm "người hầu" để sai bảo, để xem hai người họ sẽ sống thế nào!
【Chờ cho bà mẹ kế ác độc đó và Quý San San trở về, khẳng định sẽ không phát hiện được! Chờ đến mai virus Zombie bùng phát, họ sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn!】
【Gâu! Gâu! Gâu!】
【Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy mình làm thật tuyệt!】
Quý Nhạc Bạch hân hoan dẫn Đại Hoàng đến một khu chung cư ở ngoại ô, đây là ngôi nhà mà bố mua từ trước cho nàng.
Nói về việc này, ba ba của Quý Nhạc Bạch cũng là người có ý thức nguy cơ cực mạnh, lúc đó ba ba nàng mua căn nhà này chính là để đề phòng một số tình huống khẩn cấp xảy ra, cho nên việc trang trí trong nhà đều được xây dựng theo tiêu chuẩn an toàn cao nhất. Ngay cả tường cũng lắp đặt thép tấm! Zombie có đến cũng không thể đ.â.m thủng được!
Hơn nữa, ngôi nhà nằm ở tầng cao nhất, trên sân thượng có một khu vườn, được ba ba nàng cải tạo thành nhà kính, lắp đặt kính hàng không với mức độ an toàn cao nhất! Phong tỏa rất kín, dù một con ruồi cũng không bay vào được!
Bên trong ngôi nhà có hệ thống thông gió tiên tiến, không khí lưu thông rất tốt. Căn nhà này hàng năm đều được bảo trì định kỳ, nên dù đã qua nhiều năm, vẫn có thể xách vali đến ở ngay!
Quý Nhạc Bạch nhìn quanh căn nhà, hồi nhỏ cũng có đến đây vài lần, bao năm qua rồi, cũng chỉ nhớ đến do thu phí bảo trì hàng năm. Việc trang trí trong nhà đều được bố trí theo sở thích của Quý Nhạc Bạch hồi nhỏ: giấy dán tường màu hồng kết hợp với đèn chùm pha lê. Nhìn vào bất giác nhớ đến ba ba, người ba này thực sự rất yêu thương nàng a.
Quý Nhạc Bạch dọn dẹp toàn bộ căn nhà, bên trái quét bụi, bên phải lau nhà, trong chốc lát đã dọn dẹp xong!
【Đinh! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn, tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn! Phần thưởng một viên thuốc tăng cường thể chất!】
【Cái gì! Còn có việc tốt như này nữa sao? Hệ thống! Mau đưa thuốc cho ta!!】
【(╯#-_-)╯╧═╧ ( ╯#-_-)╯┴—┴)】
Chỉ thấy trong không gian Ổ chó xuất hiện một chiếc hộp gỗ, ý nghĩ xoay chuyển, hộp gỗ lập tức xuất hiện trong tay Quý Nhạc Bạch. Vội vàng mở ra, bên trong là một viên thuốc lớn, toàn thân đen kịt, tỏa ra mùi vị không thể tả.
Nhìn thoáng qua viên thuốc sao nàng thấy giống viên thuốc chữa bách bệnh mà Tế Công hay vo ra từ nách ra quá. Lúc nhỏ nàng có xem phim Tế Công, hòa thượng Tế Công mỗi khi chữa bệnh cứu người đều kì kì vò vò trên thân lấy ra một viên thuốc đen, cũng to to tròn tròn và bốc mùi lạ lạ như thế này cho người khác uống.
【Cái này... sao lại nhìn ghê như thế, thật sự có thể ăn được sao?】
【Gâu! Gâu! Gâu!】
【Được rồi! Được rồi! Ta ăn! Ta ăn! Ta ăn là được chứ gì! Đừng hối nữa!】
Quý Nhạc Bạch nhắm mắt lại, nuốt viên thuốc lớn vào, vị đắng làm cho mặt nàng nhăn nhúm lại!
Nàng thề! Cuộc đời nàng chưa từng ăn qua thứ gì kinh khủng đến vậy!
【Eooo~ Đắng quá! Vị kinh quá! Ọe!】
Đại Hoàng nhìn thấy cảnh này, nhanh trí lấy bàn chân che mắt, cảnh tượng này thật sự không nên nhìn a.
Ngay cả hệ thống cũng tỏ ra hết sức cay mắt.
【 (╯#-_-)╯~~~~~~~~~~~~~~~~~╧═╧ 】
Sau khi rửa mặt xong, tôi nằm trên giường chơi điện thoại.
【Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thoải mái rồi! Mấy ngày nay bận c.h.ế.t mất thôi!】
Vừa dứt lời, Quý Nhạc Bạch liền thấy một tin nhắn thông báo đến từ chính phủ.
【Sốc! Thành phố của chúng ta đột ngột bùng phát bệnh truyền nhiễm, người bị nhiễm sẽ có biểu hiện cuồng loạn và tấn công người khác!
Nếu phát hiện ai có cơ thể vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch và có tính công kích cắn người, xin hãy lập tức tránh xa! A!】
Nữ phóng viên vừa nói xong liền bị một con Zombie từ xa lao tới, đè nàng xuống một ngụm cắn ngay cổ, cảnh tượng sau đó liền trở nên vô cùng đẫm máu.
Quý Nhạc Bạch có thể cảm nhận được tâm trạng muốn chạy trốn của anh quay phim đã lên đến đỉnh điểm, hình ảnh trong video liên tục nhấp nháy với tần suất cực kỳ nhanh. Và sau đó…À không có sau đó nữa. Hình ảnh đến đây là kết thúc.
【Virus Zombie này hình như phát tán sớm hơn dự tính thì phải! Mình nhớ không nhầm, lần trước là sáng mai mới bùng phát cơ mà!】
【Gâu! Gâu! Gâu!】
【Đúng rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần ẩn náu thôi, không cần lo lắng gì nữa. Ngủ thôi! Ngủ thôi nào! Chúc ngủ ngon nha Cẩu huynh!】
【Gâu!】
Một đêm ngon giấc không mộng mị, việc đầu tiên Quý Nhạc Bạch tỉnh dậy là tranh thủ lúc còn mạng, kiểm tra tình hình biệt thự thông qua camera giám sát.
Hình ảnh từ biệt thự truyền về điện thoại, mẹ con Quý San San cũng vừa mới thức dậy.
【Quý Nhạc Bạch đâu, làm bữa sáng cho ta!】
Quý San San đang bôi kem dưỡng da đắt tiền lên mặt, đây rõ ràng là đồ dưỡng da của mình mà cô ta lại dùng ké như thế đó. Haha, mà thôi, cứ bôi đi khi vẫn còn có thể, bôi kỹ vào, Zombie thích ăn mấy cô gái xinh đẹp như ngươi lắm!
Bên kia Quý San San gào khan cả giọng mà thấy không ai đáp lại, liền tiếp tục quát.
【Quý Nhạc Bạch! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Nghe không!】
Quý San San vô cùng tức giận, thường thì giờ này Quý Nhạc Bạch đã làm xong bữa sáng và đặt trên bàn đợi họ đến ăn rồi.
Kỷ San San đi đến cửa phòng Quý Nhạc Bạch, mạnh tay kéo cửa ra. Ngay lập tức, nàng ta liền ngây người. Phòng Quý Nhạc Bạch quá mức sạch sẽ, thậm chí đến cả cái giường cũng không còn!
Ha ha tất nhiên rồi, giường của nàng hiện đang ở trong không gian Ổ chó a! Dù sao Đại Hoàng cũng thích cái giường đó lắm!
【Ngươi cũng thích giường của ta đúng không, Đại Hoàng?】
【Gâu!】
Tiếp tục nhìn vào điện thoại để theo dõi camera giám sát, Quý Nhạc Bạch lấy từ không gian Ổ chó ra một lồng tiểu long bao, nằm trên giường vừa ăn vừa tiện tay cho Cẩu huynh vài cái.
【Ngon không, Đại Hoàng!】
【Gâu! Gâu! Gâu!】
【Ngoan thật! Ta thích những ai phản hồi ngay lập tức như ngươi vậy đó! Thêm một cái nữa cho ngươi này! Bắt lấy!】
【Gâu!】
Màn hình chuyển về biệt thự, Quý San San phát hiện Quý Nhạc Bạch không thấy đâu, cả người ngơ ngác, lập tức đi gọi mẹ kế.
【Mẹ! Mẹ ơi! Con nhỏ đáng ghét đó hình như trốn đâu rồi! Phòng nó trống trơn, ngay cả giường cũng không có luôn!】
【Gì? Không thể nào, nó bỏ nhà đi rồi à? Nó dám!!!】
Nói xong, mẹ kế ngay lập tức đi xem phòng Quý Nhạc Bạch, quả nhiên, cả căn phòng đều trống trơn, chẳng còn sót lại gì, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng.
Mẹ kế chống nạnh, biểu cảm vô cùng ác độc nói.
【Ồ, con nhỏ đáng ghét đó nay học thói bỏ nhà đi rồi đấy! Được! Được lắm!】
Ha ha, ngươi cứ tiếp tục ác độc đi, để ta chống mắt lên xem ngươi có thể phách lối được bao lâu.
Quý San San nhăn mặt hỏi nhỏ:
【Không ngờ thật đấy, tối qua con về nhà là đã không nghe thấy tiếng động của con nhỏ đó rồi. Hóa ra nó dám trốn mình dọn đi. Hừ! Thật đáng ghét! Ngươi hãy đợi đấy!
À phải rồi! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây mẹ? Giờ việc nhà ai làm?】
Mẹ kế liếc Kỷ San San một cái:
【Sao? Ý gì? Muốn mẹ phục vụ con à?】