Ngôi làng kì dị

3



"Con..." Tôi tái mặt vì sợ hãi.

Mẹ tôi tỏ vẻ ủ rũ, nói: “Con không nghe thấy gì cả chứ?”

 “Con đã nghe được gì sao?"

Tôi giả vờ tỏ ra bối rối hỏi lại.

Thấy vậy, mẹ tôi bước tới, đá tôi rồi quát:  “Con đứng yên làm gì thế? Không thấy ở nhà nhiều việc thế này sao?”

Ùng ục.

 Bụng tôi réo lên, tôi cười khổ: “Mẹ ơi, đến giờ nấu ăn rồi.”

 "Mày nghĩ mày là ai, một thứ rác rưởi, xứng đáng được ăn sao?"

Nói xong mẹ tôi cầm chổi đuổi theo tôi: “Con nên muốn gầy đi, gầy đi thì may mắn đấy!”

Thế là, buổi trưa và tối hôm đó, mẹ tôi không cho tôi ăn gì.

Món thịt lợn luộc hai lần nấu cho chị tôi ngon đến mức tôi chảy nước miếng.

 Sau khi giao bữa ăn cho chị gái, tôi không đành lòng rời đi luôn, đang mong ngóng rằng chị có thể để lại một ít đồ ăn sau khi ăn xong.

"Nhìn cái gì vậy?"

 Miệng chị gái tôi đầy dầu khi ăn: "Con khốn này, mày có muốn ăn không?"

"Có!"

Tôi đói, cực kỳ đói. Buổi sáng nay mới được ăn nửa củ khoai lang thôi, cũng chưa được một hạt cơm nào vào bụng.

Chị tôi gắp một miếng thịt lớn lắc lắc trước mặt tôi: “Ăn đi.”

“Cám ơn chị!” Tôi vội vàng chạy nhanh tới.

Nhưng mà, điều tôi không bao giờ dám nghĩ đến là, tôi vừa tiến lên một bước, cô ấy đã ném thịt của tôi xuống đất và dùng chân nghiền nát!

 "Mày cũng có thể ăn thịt này sao? Con khốn kia!"

Mặt tôi đỏ bừng, mắt đỏ bừng, không nhịn được hét lên:

 "Chị đang làm cái quái gì vậy? Chị cũng là con 'heo béo' được mẹ nuôi, sắp bị làm thịt thôi!"

Vừa nói xong tôi đã hối hận.

Chị tôi lạnh lùng nhìn tôi: “Không phải mày mới là người sắp c.h.ế.t sao?”