Ngôi làng kì dị
5
"Trốn?"
Tôi khó hiểu: “Ngay cả ánh sáng chị không thể tiếp xúc, có thể trốn đi đâu?”
“Không tiếp xúc với ánh sáng, tao lấy vải quấn toàn thân.” Chị gái tôi cười buồn: “Còn hơn là bị nhốt ở đây cả đời.”
“Nếu thật sự đoạt được thân thể, tao sẽ phải dùng cả đời mình nuôi dưỡng ‘cơ thể thuần dương’ của cha, vĩnh viễn không có một ngày tự do.”
Tôi lắc đầu: “Vậy tại sao mẹ lại muốn liên thủ với người khác trong làng?”
Trong thôn rất nhiều người đều là bị Âm Nữ hấp dẫn, đến lúc đó sẽ đến hỗ trợ.
“Làm chuyện trái với trời, muốn hiến tế.” Chị gái tôi cười khúc khích: “Nếu mẹ không kiếm cớ lừa bọn họ những tế phẩm này thì sao làm sao ...... Tập hợp một chỗ."
“Bịa đặt, tôi thấy chị chính là bịa ra.” Tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Chị gái tôi cười khổ:"Mày không tin tao thì cũng có thể hiểu được, dù sao trước đó tao chính là “chị gái xấu”, nhưng nếu như tao không như vậy, chỉ sợ mẹ sẽ cảnh giác với mày."
"Vốn là tao dự định mấy ngày nữa sẽ nói cho mày biết, nhưng mày đã nói thế này, tao tự nhiên sẽ nói cho mày sự thật."
"Mày nghĩ xem, ngoài việc đánh mắng mày, tao còn làm điều gì tổn hại mày nữa không?”
Ánh mắt tôi sụp xuống.
Nhìn lại, chị ấy thực sự không làm gì khác, thậm chí vài lần còn giúp đỡ tôi một cách tinh vi và cứu tôi khỏi bị đánh.
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: "Chị muốn làm gì?"
"Thực hiện việc này."
Chị tôi lấy ra một hạt ngọc và nói: “Vào ngày sinh nhật của tao, nếu ngậm hạt vào miệng, âm dương tương dung và mày có thể điều khiển năng lượng âm dương trong một thời gian ngắn.”
Nói đến đây, vẻ mặt chị trở nên hung ác: "Đến lúc đó hãy hút cạn năng lượng âm dương trên người bọn khốn nạn này, để linh hồn của chúng hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, từ nay chúng ta sẽ được tự do!"
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.
“Những ngày này mày đem bản mệnh châu của ta đeo lên, miễn cho đến lúc đó sinh ra bài xích phản ứng.” Chị tôi nói thêm: “Đồng thời, còn có thể bảo hộ mày bình an."
Được
Tôi cảm thấy có chút cảm động.
Thấy sinh nhật của chị gái đang đến gần, mẹ tôi thấy rất vui mừng.
Nửa đêm.
Bà thường cầm hũ tro cốt của cha tôi và tự mình nói chuyện với ông ấy.
Mấy ngày nay, mẹ tôi đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi biết bà ấy đang sớm thích ứng, dù sao cha tôi cũng sẽ sớm đoạt xá thân thể tôi.
“Mẹ, đừng nhớ cha nhiều quá, mẹ vẫn còn có chúng con mà.” Tôi nói.
Mẹ tôi nghe xong mất đi sự dịu dàng, lớn tiếng mắng: "Mấy đứa mày lấy gì để so sánh với cha mày? Hai cái đồ phế vật!"
"Mấy đứa mày nên đi chết thay cha mày đi!"
Tim tôi lạnh buốt.
Quả nhiên trong suy nghĩ của mẹ tôi, tôi và chị tôi cũng chỉ vì cha tôi, chị em tôi có thể bị từ bỏ bất cứ lúc nào.
Đã như vậy, đừng trách tôi.
Cha tôi mất khi tôi sinh ra, mặc dù tôi muốn gặp ông và hy vọng ông còn sống.
Nhưng so sánh, tôi càng không muốn chết.