Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 6: Vị khách không rõ lai lịch.



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 6: Vị khách không rõ lai lịch. Lúc này, toàn bộ sân trường sáng choang, giữa sự u ám, không một bóng đèn điện nhưng nơi này lại sáng rực như ban ngày. Ethan và ba người khác vừa nhảy ra khỏi vách tường cũng bị cảnh tượng này làm cho kh·iếp sợ. Họ ngoái đầu lại nhìn, rõ ràng không có ai ở đó, nhưng âm thanh cảnh báo cổ xưa vẫn vang lên. Đây chẳng phải là điều vô cùng ghê rợn hay sao? Không dừng lại thêm một giây nào, họ nhanh chóng lẩn vào bóng tối và biến mất như chưa hề xuất hiện. Từ phía xa, Trên con đường mòn gập ghềnh phía xa, trải đầy đá vụn, cây cối hai bên khô héo, cành cây cong queo như cào vào không trung. Một bóng người loạng choạng tiến lại gần, đôi mắt mờ ảo, chỉ còn sự sống sót. Chiếc áo sơ mi trắng của cậu ta nhuốm đầy máu, từng giọt thỉnh thoảng nhỏ xuống đất khô cằn. Cánh tay buông thõng như đã gãy, đong đưa theo từng bước đi yếu ớt. Đó chính là Vũ. Cậu không hiểu tại sao mình chưa chết. Khi tỉnh lại, cảm giác như toàn thân bị hàng chục chiếc xe tải đâm qua, cánh tay không thể cử động, bụng đau nhói. Vũ cũng không biết mình đang ở đâu. Trước khi ngất đi, cậu còn nằm trên đường, cảm nhận dòng máu chảy chậm dần trong cơ thể. Nhưng khi tỉnh lại, xung quanh đã là nơi vắng lặng không bóng người. Cậu chỉ có thể lê từng bước, mỗi bước như rút cạn chút sinh lực còn lại của bản thân. Lúc này, những người còn sót lại trong thư viện cũng bị đánh thức bởi tiếng cảnh báo. Ở học viện quạnh quẽ này, chỉ có giáo sư Orion là có thói quen đi dạo ban đêm. Vì vậy, ông là người đầu tiên đến cổng trường. Trong cái lạnh cắt da của hành tỉnh GALA, giáo sư Orion khoác chiếc áo choàng cũ kỹ của học viện, kín từ đầu đến chân. Mỗi hơi thở của ông đều tỏa ra làn sương mờ ảo. Ông vuốt mái tóc dài chấm gót sang một bên để nhìr rõ con đường tối tăm phía trước. “Chuyện gì đã xảy ra thế?” Ông khẽ lẩm bẩm. Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thoảng qua. Bên cạnh Orion, một bà lão xuất hiện, dáng vẻ già nua với gương mặt đầy nếp nhăn nhưng hiền từ. Đó chính là Elara Novane, hiệu trưởng của Học viện Di Sản Galactic. Bà chống một cây gậy, lưng còng gần như 90 độ. Thấy bà xuất hiện, giáo sư Orion lập tức nhường đường.
“Tôi cũng vừa tới. Không hiểu sao hệ thống. cảnh báo hỏng lại kích hoạt!” Trong khi đó, các học sinh bị đánh thức bởi tiếng cảnh báo cũng lần lượt kéo đến để xem chuyện gì đã xảy ra. Dẫn đầu là Dan, một chàng trai cao lớn, thân hình vạm vỡ, gương mặt dữ tợn, khó gần. Hắn khoanh tay, đứng như một ngọn núi lớn bảo vệ sau lưng hiệu trưởng. Dan là sinh viên lâu năm nhất của Học viện Di Sản Galactic, nhưng chưa tốt nghiệp vì không qua được các môn học. Đi cùng Dan là Vale, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc bạc dài che khuấi đôi mắt. Trên đầu cô có một đôi sừng màu đen, cùng với đôi mắt đỏ tối om đáng sợ, dù mái tóc đã che giấu phần nào. Toàn thân Vale tỏa ra vẻ tự tỉ và âm u. Người còn lại là Alaric, có vẻ ngoài bình thường nhất trong nhóm. Hắn có mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trầm tĩnh như mặt nước, thỉnh thoảng quan sát và đánh giá biểu cảm của những người xung quanh. Hắn là sinh viên mới nhập học năm nay, nổi bật bởi sự thông mình và cơ trí. Lúc này, bóng dáng của Vũ đã xuất hiện. Sự xuất hiện của cậu thực sự ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong học viện. Đập vào mắt họ là hình ảnh loạng choạng của cậu, phía sau là bóng tối như muốn nuốt chửng lấy toàn bộ thân thể. Bộ quần áo của Vũ vướng đầy máu và bụi bẩn, đôi mắt vô hồn chỉ còn lại sự cầu sinh mãnh liệt. Giáo sư Orion và hiệu trưởng Elara Novane phản ứng nhanh nhất. Dù kinh ngạc và cảnh giác, họ vẫn nhanh chóng tiến lại gần Vũ. Orion nhìn Vũ từ trên xuống dưới, định hỏi điều gì đó nhưng ông bất ngờ nhìn thấy vết thương trên bụng cậu. Lời nói như bị nuốt vào, thay vào đó là tiếng kêu gọi gấp gáp. “Cậu ta bị thương, Dan, mau đến đỡ cậu ta!” Dan nhanh chóng hồi phục tinh thần. Hắn, dù to lớn, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, bước vài bước đã đến trước mặt Vũ. Định đỡ lấy vai cậu, nhưng Vũ đã quỵ xuống một gối dưới sân học viện, như một con chim nhỏ vừa trải qua màn đêm đen tối và mưa bão, cuối cùng tìm thấy nơi trú mưa và an tâm mà nằm lại. Dan hoảng hốt kiểm tra đấu hiệu sự sống của Vũ. Khi nhận thấy nhịp đập trên cổ cậu vẫn còn yếu ót, hắn thở phào nhẹ nhõm. Trời biết hắn đã hoảng thế nào khi thấy dáng vẻ ngã quy của Vũ. Dan dù to xác nhưng vốr là một sinh viên tốt, chưa bao giờ gây sự hay đánh nhau. “Mau cõng cậu ta vào phòng y tế!” Hiệu trưởng Elara Novane ra lệnh, và cả nhóm nhanh chóng đưa Vũ đến phòng y tế. Học viện chưa bao giờ nhộn nhịp và xôn xao như thế vào ban đêm. Những ánh đèn hành lang vẫn đang nhấp nháy, và đoàn người dừng lại trước phòng y tế. Họ đặt Vũ vào máy chữa bệnh duy nhất còn hoạt động trong trường. Nhìn cậu trôi lơ lửng trong dung dịch chữa bệnh, tất cả đều trầm tư và khó hiểu. Hành tinh GALA vốn không ổn định, thậm chí còn bị liệt vào danh sách các hành tinh bị bỏ rơi, nhưng cư dân ở đây không phải hạng hung ác, ngoại trừ những kẻ sống trong thành phố ngầm. Tuy nhiên, thành phố ngầm cách nơi này rất xa, vì vậy khả năng Vũ trốn từ đó ra gần như bị loại trừ. Hiệu trưởng Elara Novane trầm tư, đôi mắt bà ẩn sau lớp kính lão dày cộp lộ rõ sự hoài nghi và những cảm xúc phức tạp khó hiểu. Đột nhiên, Vale – người thường ít gây chú ý lên tiếng. Cô vẫn cúi gằm, khuôn mặt giấu sau mái tóc dày khiến không ai có thể đoán được cảm xúc hay suy nghĩ của cô. “Cậu ta rất khác lạ. Dòng máu của cậu ấy khiến em cảm thấy bị thu hút!” Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vale, khiến cô co rúm lại một chút. Dường như lấy hết can đảm, cô rút từ trong chiếc túi rách bươm ra một ống nghiệm, bên trong có một giọt máu đang lơ lửng. “Lúc nãy thấy cậu ta bị thương, em có kiểm tra một chút.” Orion cảm thán. Vale vốn nhút nhát và tự tỉ, nhưng khi gặp điều gì thú vị, cô ấy lại trở nên táo bạo lạ thường. Đúng. lúc đó, Alaric - không biết từ đâu xuất hiện, cật nhìn thoáng qua Vũ, sau đó cúi đầu liên tục ân vài nút trên thiết bị liên lạc cá nhân. Một tập tin tài liệu nhanh chóng được truyền cho mọi người, bao gồm cả hiệu trưởng. Elara Novane. Khi tất cả mở tài liệu ra, Alaric tiếp tục nói. “Ngay khi người này xuất hiện, em đã quan sát kỹ, thu thập máu từ Vale, tiện tay lấy mẫu vải quần áo, da, tóc và thậm chí là mồ hôi để xác định lai lịch của hắn. Nhưng hiệu trưởng và giáo sư cé biết gì không? Trong cơ sở dữ liệu Gen, không có thông tin nào về hắn. Thậm chí...” Alaric ngập ngừng, rồi cúi đầu lật trang tài liệu tiếp theo. “Thậm chí số liệu về quần áo cũng không phù hợp với vật liệu thông dụng hiện nay. Những thứ mà hắn mặc có niên đại hơn mấy ngàn năm trước!” “Không thể nào?” “Trò chắc chứ?” “Điên thật rồi!” Những lời xì xào vang lên. Alaric nhìn về phía Vũ đang nằm trong máy chữa bệnh, trong đôi mắt thông minh của cậu lóe lên vô vàn suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là sự đồng cảm.
“Có lẽ, hành tinh của cậu ta vẫn còn lạc hậu, hơn nữa có thể đang gặp chiến tranh, nên cậu ta đã bỏ trốn đến GALA?” “Cũng có thể.” Giọng của hiệu trưởng Elara Novane mang theo chút cảm thán. Bà hiền từ quay sang giáo sư Orion và nói: “Orion, hãy chăm sóc cậu ta cẩn thận. Dù gặp phải hải tặc thời gian hay quê hương đang có chiến tranh, chúng ta cũng phải làm rõ. Học viện của chúng ta tuy không lớn, nhưng cũng không phải nơi chứa chấp phần tử phản động.” Giáo sư Orion khẽ gật đầu và cúi chào khi vị hiệu trưởng đáng kính rời đi. Sau khi các sinh viên khác cũng lần lượt rời khỏi phòng, ông tùy tiện tắt đèn cảm biến và rời đi. Khi ánh sáng cuối cùng vụt tắt, một ánh huỳnh quang mờ nhạt như đom đóm phát ra từ máy chữa bệnh. Nó là từ một mặt dây chuyển ngọc nhỏ xám xịt, ánh sáng ấy lượn vài vòng quanh Vũ rồi lại lặng lẽ quay trở về bên trong mặt dây chuyển.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.