Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phản Phái: Kí Ức Sư Tôn Bị Phơi Bày, Đồ Đệ Nữ Đế Rơi Lệ.
Ánh mắt Bắc Minh Nữ Đế lạnh như băng cảnh cáo những người tu hành bát quái kia, sau đó lại giương mắt nhìn về phía hình ảnh hiển hiện trong Hạo Thiên kính.
Lông mày của Bắc Minh Nữ Đế không khỏi hơi nhíu lại, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Phàm lúc đó lại căn bản không biết được thân phận chân thật của nàng, càng chưa nói tới lợi dụng gì.
Tất cả gặp nhau đều hoàn toàn chỉ là trùng hợp.
Trong mắt Tiêu Phàm, chẳng qua là gặp chuyện bất bình, cứu một cô bé mà thôi.
Căn bản không có trộn lẫn bất kỳ lợi ích nào.
Ngược lại là nàng lúc ấy còn nhỏ, thấy Tiêu Phàm dễ như trở bàn tay liền thu thập những ác bá kia, sinh lòng hướng tới, thế là một mực quấn quít lấy Tiêu Phàm, muốn bái Tiêu Phàm làm sư.
Được rồi... Là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sau khi biết được chân tướng sự tình năm đó, mặc dù nàng đã bỏ đi ý niệm tìm Tiêu Phàm báo thù, nhưng Tiêu Phàm g·iết c·hết cha mẹ của nàng là sự thật không thể chối cãi.
Nhất là mẹ của nàng hoàn toàn là vô tội bị liên lụy, Tiêu Phàm không nên g·iết cả mẹ của nàng.
Cho nên ở trong nội tâm của nàng, Tiêu Phàm vẫn là cừu nhân của nàng.
Nàng không tìm Tiêu Phàm báo thù nữa, không có nghĩa là nàng không hy vọng Tiêu Phàm c·hết, chỉ là nàng cảm thấy mình không có tư cách tự mình động thủ mà thôi.
Lúc này thấy Tiêu Phàm lúc ấy căn bản không biết được thân phận của nàng, càng không có ý định lợi dụng nàng, nội tâm của nàng không hiểu sao có loại cảm giác mất mát.
Nàng thất lạc Tiêu Phàm vì cái gì không phải đang lợi dụng nàng, thất lạc Tiêu Phàm vì cái gì không phải một cái vì báo thù không từ thủ đoạn người.
Nguyên bản nàng cho rằng sự thiện lương của Tiêu Phàm đều là giả dối, đều là dụng tâm kín đáo.
Nhưng bây giờ nhìn thấy ký ức Tiêu Phàm, nàng bị hung hăng đánh mặt.
Tiêu Phàm chỉ đơn thuần là thiện lương, chỉ đơn thuần lo lắng một cô bé gặp nguy hiểm mà thôi.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của nàng có chút ngũ vị tạp trần.
Nhất là khi nhìn thấy Tiêu Phàm ngày đêm đều phải chịu độc tố trong cơ thể tàn phá, thỉnh thoảng ho ra máu, kéo dài hơi tàn sống sót.
Nàng thậm chí còn dâng lên một tia thương hại và đồng tình đối với Tiêu Phàm.
Đúng rồi, mặc dù không biết Tiêu Phàm về sau đến cùng đã trải qua cái gì, vì sao tâm tính lại biến thành U Minh Ma Đế làm hại thương sinh.
Nhưng ở lần đầu nàng cùng Tiêu Phàm gặp nhau, Tiêu Phàm đều là người cho dù cả thể xác lẫn tinh thần đều gặp vô tận tàn phá, nhưng vẫn như cũ trong lòng tồn tại thiện niệm chân thiện.
Nếu không phải vì cha của nàng là Lãnh Phong, Tiêu Phàm vốn sinh hoạt mỹ mãn, áo cơm không lo, căn bản cũng không cần trải qua nhiều trắc trở như vậy.
Nếu không phải như thế, có lẽ Tiêu Phàm đã sớm thi đậu công danh Quang Tông Diệu Tổ.
Mà không phải giống như bây giờ, trong nội tâm tràn đầy cừu hận, kéo dài hơi tàn mà sống.
Bắc Minh Nữ Đế đột nhiên giống như bình thường trở lại.
Mặc dù Tiêu Phàm g·iết c·hết mẫu thân vô tội của nàng, nhưng có lẽ đây chính là báo ứng của Lãnh gia nàng.
Lãnh gia chiếm hết thảy mọi thứ vốn thuộc về Tiêu gia, những thứ này vốn không thuộc về các nàng.
Bây giờ đã qua mấy ngàn năm, thế gian đã không còn Lãnh gia và Tiêu gia.
Thôi thôi, để tất cả thù hận này đều bụi về bụi, đất về đất, tiêu tán trong thời gian vô tình.
Trong hình ảnh Hạo Thiên Kính hiện ra, Tiêu Phàm mang theo tiểu nữ hài đi vào khách sạn dàn xếp.
Sau đó Tiêu Phàm bắt đầu hỏi thăm tin tức trong nhà cô bé.
"Tuyết Nhi, nhà của ngươi ở đâu? Cha mẹ đều còn khoẻ không?" Tiêu Phàm hỏi.
"Tuyết Nhi chỉ nhớ luôn đi theo sư phụ, không nhớ gì khác." Cô bé mở to đôi mắt trong veo nhìn Tiêu Phàm, dáng vẻ đáng thương.
Tiêu Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy tiểu nữ hài này có chút không thành thật, quỷ linh tinh, một bụng quỷ chủ ý.
Lập tức tiếp tục hỏi: "Vậy sư phụ của ngươi tên là gì?"
"Sư phụ của ta không phải là ngươi sao? Sư phụ sao còn hỏi ta ngươi tên là gì nha?" Tiểu cô nương mím môi nhỏ nhắn, nhíu đôi mi thanh tú, một bộ dáng nghi hoặc khó hiểu.
Tiêu Phàm thấy thế, nghĩ thầm tiểu nha đầu quỷ linh tinh này, không hung một chút sợ là nói thật.
Lập tức vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Đứa nhỏ ngoan là không biết nói dối, ta cũng sẽ không thu đứa nhỏ nói dối làm đồ đệ."
Tiểu cô nương thấy bộ dáng Tiêu Phàm nghiêm túc như vậy, chắc hẳn cũng biết không diễn nổi nữa, trực tiếp ngả bài.
Chỉ thấy tiểu nữ hài lập tức bổ nhào đến trước mặt Tiêu Phàm, ôm đùi Tiêu Phàm, đáng thương hề hề nói: "Sư phụ, ngươi liền thu ta làm đồ đệ đi! Như vậy ta liền không phải đang nói láo, chính là tiểu hài tử ngoan."
"Ngươi buông ra trước đi." Tiêu Phàm cau mày nói.
"Không thả, sư phụ ngươi không thu ta làm đồ đệ, ta sẽ không thả!" Tiểu cô nương ôm thật chặt Tiêu Phàm.
Giằng co một đoạn thời gian qua đi, Tiêu Phàm bất đắc dĩ mở miệng nói: "Được, ta thu ngươi làm đồ đệ là được."
Đụng phải một cô bé quấn người như vậy, thật đúng là không có biện pháp nào.
Chỉ có thể đáp ứng nàng trước, chờ sau đó lại đưa về nhà.
"Thật tốt quá!" Bé gái hoa chân múa tay vui sướng nhảy dựng lên.
Tiêu Phàm thấy thế cười khổ lắc đầu.
Hắn đáp ứng thu tiểu cô nương làm đồ đệ, chẳng qua là kế hoãn binh mà thôi.
Hắn là một người không sống được bao lâu nữa, lại mang huyết hải thâm cừu, nào có thể làm sư phụ của người khác.
Chỉ có điều nhìn thấy bộ dáng hoan hô nhảy nhót của cô bé như vậy, thật sự là có chút không đành lòng đả kích nàng.
Đợi tiểu nữ hài hưng phấn tâm tình hòa hoãn một chút, Tiêu Phàm mở miệng hỏi: "Tuyết Nhi, ngươi tại sao muốn bái ta làm sư?"
Tiểu cô nương không chút nghĩ ngợi trả lời: "Bởi vì sư phụ lợi hại, so với cha ta còn lợi hại hơn, ta cũng muốn lợi hại giống sư phụ như vậy, như vậy về sau ta có thể hành hiệp trượng nghĩa, tự mình giáo huấn những ác bá đó!"
Nói xong, cô bé còn khoa tay múa chân.
Có thể thấy, cô bé này có chút bản lĩnh võ thuật.
Không khỏi, Tiêu Phàm sinh ra một tia hảo cảm đối với cô bé nhiệt tình hiệp đạo này.
Đợi tiểu nữ hài khoa tay múa chân mệt mỏi, Tiêu Phàm bưng lên một ly trà đưa tới.
"Tạ sư phụ kính trà." Cô bé xinh đẹp lau mồ hôi trên trán, nhận chén trà ừng ực ừng ực uống, rất có phong thái đại hiệp phóng khoáng.
"Ách~" Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên, người khác đều là đồ đệ kính trà cho sư phụ, đến hắn này làm sao ngược lại biến thành sư phụ kính trà cho đồ đệ.
"Quỷ Linh Tinh, không biết lớn nhỏ." Tiêu Phàm giơ tay lên muốn gõ đầu bé gái một cái, để bé biết cái gì là tôn sư trọng đạo.
"Sư phụ đau ~" Tiểu cô nương dùng cặp mắt to long lanh nước kia, điềm đạm đáng yêu nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thấy thế, mặc dù biết tiểu nữ hài là diễn, nhưng thật đúng là không nỡ gõ xuống.
Cuối cùng đành phải đổi thành cạo mũi của cô bé một chút.
"Hi hi, sư phụ thật tốt." Tiểu nữ hài ôm cánh tay Tiêu Phàm làm nũng nói.
"Được rồi! Nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, bái sư chuyện lớn như vậy, ta vẫn cần thương lượng với cha mẹ ngươi một chút."
Tiêu Phàm ôn nhu sờ lên đầu nhỏ của cô bé, tám năm qua, hắn đã thật lâu không có vui vẻ như vậy.
Hắn thật sự có chút thích tiểu nha đầu tên Tuyết Nhi này.
Chỉ tiếc hắn ta chưa báo được thù lớn, độc tố trong cơ thể lại xâm nhập tận xương tủy, đã không sống được bao lâu nữa, căn bản không làm sư phụ của người khác được.
Chờ sau khi đưa tiểu cô nương về nhà, hắn sẽ lặng lẽ rời đi.
Nghe vậy, tiểu cô nương như nghĩ tới điều gì, cười hì hì nói: "Sư phụ, nhà con lớn rồi, về sau người sẽ ở lại nhà con được không?"
"Được, sư phụ nghe lời ngươi." Tiêu Phàm hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa tiểu nữ hài về nhà, về phần có yêu cầu gì có thể tạm thời đồng ý.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.