Phản Phái: Kí Ức Sư Tôn Bị Phơi Bày, Đồ Đệ Nữ Đế Rơi Lệ.

Chương 51: Ngươi Không Thể Quyết Định Ta Phải Làm Gì



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phản Phái: Kí Ức Sư Tôn Bị Phơi Bày, Đồ Đệ Nữ Đế Rơi Lệ.

Từ lúc bắt đầu, Dao Trì Nữ Đế vẫn luôn nhìn chăm chú vào biến hóa cảm xúc của Thiên Hỏa Nữ Đế. Thấy vẻ mặt Thiên Hỏa Nữ Đế càng lạnh lùng, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Tuy rằng chỉ cần Hạo Thiên Kính trong tay, nàng không sợ bất luận kẻ nào. Nhưng nếu như ngay cả Thiên Hỏa Nữ Đế Đô đột nhiên lâm trận phản chiến, chung quy là một chuyện tương đối khó giải quyết. Ngoài vạn dặm. Thái Âm Nữ Đế Ôn Nhã Nhàn đang giúp Bắc Minh Nữ Đế Lãnh Nhược Tuyết khôi phục tu vi, sau khi nhìn thấy hình ảnh hiện ra trong Hạo Thiên kính vừa rồi. Hai mắt cụp xuống, thần sắc ảm đạm. Trong lòng càng cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần.
Chỉ là nụ cười trên mặt Tiêu Phàm ngày hôm nay đã vượt xa một đoạn thời gian ở chung với nàng. Nàng có thể nhìn ra được, Tiêu Phàm ở chung với Hỏa Linh Nhi là cảm thấy vui sướng phát ra từ nội tâm. Mà cái này, là nàng không cho được Tiêu Phàm. Trong lòng của nàng không có ghen tuông, càng không có giận Tiêu Phàm, chẳng qua là cảm thấy có chút cô đơn cùng thương cảm. Nàng hi vọng mình cũng có thể mang đến cho Tiêu Phàm nhiều niềm vui như vậy. Mà Bắc Minh Nữ Đế lúc này tâm tình Lãnh Nhược Tuyết liền rất là khác biệt. Nàng ta sắp cắn nát răng rồi. Ghen ghét, khiến cho nàng hoàn toàn thay đổi. Hỏa Linh Nhi lại để sư phụ tự mình giúp nàng thay quần áo và lau chùi thân thể, vừa nhìn đã biết là một nữ nhân không biết xấu hổ. Nàng và Hỏa Linh Nhi một nóng một lạnh. Đã định trước trời sinh chính là đối thủ một mất một còn. Chờ tu vi của nàng khôi phục, nhất định phải để cho nữ nhân xinh đẹp l·ẳng l·ơ như Hỏa Linh Nhi này không biết xấu hổ là gì. Lần nữa trở lại hình ảnh Hạo Thiên kính hiện ra. Sau khi cởi hết quần áo trên người Hỏa Linh Nhi, Tiêu Phàm cũng cách chăn cầm khăn nóng vắt khô bắt đầu lau người cho nàng. Lúc mới bắt đầu lau chùi tứ chi, Hỏa Linh Nhi còn có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng khi Tiêu Phàm chuẩn b·ị b·ắt đầu lau chùi thân thể của nàng. Trái tim nàng đã khẩn trương đến mức sắp nhảy ra ngoài. Tứ chi thì cũng thôi đi, nếu ngay cả bộ phận riêng tư nhất của con gái cũng bị Tiêu Phàm chạm qua. Vậy nàng thật sự sẽ vô cùng xấu hổ. Ngay khi nàng sắp không nhịn được mà gọi Tiêu Phàm dừng tay. Đã thấy Tiêu Phàm đột nhiên dừng động tác trên tay, biểu lộ cổ quái nhìn nàng. Hỏa Linh Nhi không rõ ràng cho lắm.
Nhưng rất nhanh nàng đã biết Tiêu Phàm có ý gì. Chỉ thấy Tiêu Phàm ngửi ngửi tay của mình, một mặt ghét bỏ nói: "Thật sự là thúi c·hết." Sau đó Tiêu Phàm không biết lấy từ đâu ra một tấm ván gỗ, đem khăn nóng vắt khô cột vào trên ván gỗ. Dương dương đắc ý nói: "Lần này thì ổn rồi." "Ngươi!" Hỏa Linh Nhi xấu hổ không thôi. Mặc dù biện pháp của Tiêu Phàm bây giờ cũng tương đối hợp tâm ý của nàng, nhưng nhìn b·iểu t·ình ghét bỏ không chút che giấu trên mặt Tiêu Phàm. Càng khiến nàng xấu hổ không chịu nổi. Ngươi nói chuyện chẳng lẽ không thể uyển chuyển một chút sao? Cô phát hiện Tiêu Phàm đặc biệt có tâm đắc trong chuyện chọc cô tức giận. Còn chưa qua một ngày, nàng đã bị Tiêu Phàm chọc giận nhiều lần.
Không được, nàng phải nhanh chóng khôi phục thân thể mới được, bằng không nàng sớm muộn sẽ bị Tiêu Phàm làm cho tức c·hết. Không phải sao, chuyện Tiêu Phàm chọc nàng tức giận lại tới. Chỉ thấy Tiêu Phàm cầm tấm ván gỗ cột khăn nóng đưa vào trong chăn, bắt đầu lau thân thể cho nàng. A không đúng, không nên dùng lau chùi, hẳn là dùng chà xát để hình dung mới đúng. Động tác của Tiêu Phàm cực kỳ thô lỗ. Không giống như đang lau chùi thân thể cho một người, mà giống như đang cạo vảy cá. Hơn nữa còn là một con cá mặn bốc mùi. Hỏa Linh Nhi cảm thấy cuộc đời có chút không còn gì luyến tiếc. Mệt cho nàng lúc trước còn lo lắng Tiêu Phàm ngấp nghé sắc đẹp của nàng, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi. Ý nghĩ này hoàn toàn là dư thừa. Nàng xem như đã nhìn ra, Tiêu Phàm căn bản không có đối đãi với nàng như nữ nhân. Không hiểu chút nào về thương hương tiếc ngọc. Cũng chỉ có bản thân nàng là người tu hành, thân thể tương đối cường đại. Nếu đổi lại là một thiếu nữ bình thường, bị Tiêu Phàm dùng sức xoa như vậy. Cho dù không c·hết, cũng chắc chắn phải lột một lớp da. Sau khi dùng hết sức lực chà xát Hỏa Linh Nhi, Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào thùng nước bẩn đầy ghét bỏ nói: "Chậc chậc! Thật là bẩn c·hết đi được." Hỏa Linh Nhi không nói gì, chỉ là cho Tiêu Phàm một cái liếc mắt. Nàng nhiều lắm cũng chỉ mới hôn mê hơn mười ngày mà thôi, nào có bẩn như Tiêu Phàm hình dung? Hỏa Linh Nhi nhìn vào trong thùng nước một cái. Được rồi! Trên mặt nước quả thật có một lớp ngán. Nhưng đó cũng không phải nàng lôi thôi bình thường, mà là lúc trước xông quan ở trong di tích truyền thừa kia, bị cơ quan làm cho đầy bụi đất. Nhớ tới cái di tích truyền thừa cạnh tranh thất bại kia, biểu lộ của Hỏa Linh Nhi lập tức lại trở nên có chút ảm đạm. Nàng tự xưng là thiên kiêu, từ nhỏ được nuông chiều từ bé, chúng tinh phủng nguyệt. Không nghĩ tới kết quả lại ngay cả một dã nha đầu vô danh cũng không sánh nổi. Nàng rơi vào trong hoài nghi sâu sắc. Tiêu Phàm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thật sự là hơi không chú ý. Hỏa Linh Nhi lại bắt đầu hối hận. "Này!" Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Hỏa Linh Nhi. "Làm gì?" Hỏa Linh Nhi không nhịn được mà trừng mắt nhìn Tiêu Phàm. "Chẳng lẽ ngươi định không mặc quần áo sao?" Nói xong, Tiêu Phàm còn liếc nhìn bả vai Hỏa Linh Nhi một cái. Chỉ thấy chăn trên người Hỏa Linh Nhi không biết từ lúc nào đã bắt đầu chậm rãi trượt xuống, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết bên trong. "A! Đồ lưu manh, mau nhắm mắt lại, không cho phép nhìn!" Hỏa Linh Nhi lớn tiếng quát Tiêu Phàm. "A!" Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một biểu cảm khinh thường. Nhìn như không nói chuyện, nhưng lại giống như nói cái gì đó. Hỏa Linh Nhi lập tức cảm thấy xấu hổ và giận dữ, nổi trận lôi đình. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy. Chờ thân thể nàng khôi phục, nàng cũng mặc kệ ác danh lấy oán báo ân gì đó. Nàng nhất định phải chọc mù mắt Tiêu Phàm, lại xé nát miệng Tiêu Phàm. "Có phải ngươi đang nghĩ làm sao lấy oán trả ơn không?" Tiêu Phàm đột nhiên híp mắt, nhìn chằm chằm nàng. "Ách~" Thân thể Hỏa Linh Nhi cứng đờ. Không phải chứ? Biểu cảm của ta rõ ràng như vậy sao? "Đúng vậy, biểu lộ của ngươi chính là rõ ràng đang nói, ngươi muốn trả thù ta." Tiêu Phàm thản nhiên nói. Thấy Tiêu Phàm lại đâm thủng ý nghĩ trong lòng nàng, Hỏa Linh Nhi hoàn toàn choáng váng. Nhìn Hỏa Linh Nhi ngốc nghếch, khóe miệng Tiêu Phàm không khỏi lộ ra một nụ cười sung sướng. Thật sự là một nha đầu thối ngây thơ đơn thuần. Tiêu Phàm lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong ngăn tủ của phòng ra, cầm đi đến trước mặt Hỏa Linh Nhi, nói: "Ta ở đây không có quần áo con gái mặc, ngươi trước hết cứ mặc ta đi." Dứt lời, Tiêu Phàm liền cách chăn trùm quần áo lên người Hỏa Linh Nhi. Hỏa Linh Nhi thấy thế thì hơi sửng sốt, ngơ ngác nói: "Ngươi đã biết ta muốn lấy oán trả ơn rồi, vì sao ngươi còn... tốt với ta như vậy?" Nghe vậy, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một nụ cười sang sảng. "Ngươi muốn lấy oán trả ơn, là chuyện của ngươi, ta muốn làm gì, là chuyện của ta." "Ngươi, không cách nào quyết định ta muốn làm gì." Nói xong, Tiêu Phàm liền cầm quần áo thối Hỏa Linh Nhi thay ra đi ra ngoài phòng. Lưu lại một bóng lưng tự tin tiêu sái. Hỏa Linh Nhi ánh mắt ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Phàm. Người này rõ ràng bình thường như vậy, nhưng lại không giống bình thường. Không hiểu sao, Hỏa Linh Nhi cảm thấy nhịp tim của mình bây giờ đập rất nhanh.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.