Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 14: Bài



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

‘Dịch chuyển tức thời’ tạm gọi đó chính là tên của kĩ năng mà Trần Mạnh Giang vừa mới sử dụng. Một ngày, nó chỉ có thể dùng một lần một ngày, ‘cooldown’ trong vòng 24 tiếng, sau khi sử dụng, các kĩ năng khác đều sẽ bị đóng băng, do không đủ ‘chất’ làm nhiên liệu kích hoạt. Thế nên, ta đều có thể đoán được tình trạng mà gã bây giờ gặp phải, trở lại làm một người bình thường, đang đi bộ về nhà. “Mẹ nó, phải mau trốn!” Trần Mạnh Giang nhận thức rõ ràng tình trạng của chính mình, là mục tiêu của hai nhóm người, một bên có lẽ đi theo ‘chính nghĩa’ còn một bên thì đi theo con đường không lành mạnh nào đó, mà đến hiện tại, gã vẫn lạnh cả sống lưng khi nhớ về tình huống của mình lúc ấy. Hắc ám cùng tà ác… Trời đất là vô hạn, ác độc nguyền rủa đeo bám lẩn sâu trong bóng đêm, không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị ăn sạch! “Được rồi, đuổi bắt chính thức chấm dứt!”
Một giọng nói trầm tính, lanh lảnh vang lên ở trong con hẻm nhỏ, ngay tại phía trước Trần Mạnh Giang. Gã hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ kia, một người thanh niên đã đứng từ bao giờ, bóng đêm che khuất đi một phần khuôn mặt, không nhận ra được là ai, nhưng có thể lờ mờ thấy nơi khóe môi đã có một nụ cười tự tin rồi. “Anh… anh là ai?!” Người thanh niên đứng thẳng, nhưng có vẻ như duy trì tư thế kia đã quá lâu, đổi động tác đột ngột làm máu lên não bị thiếu, nên hắn hơi ngả nghiêng đi một chút. “Ai ui…” Minh thầm chửi bậy, mẹ nó, ai biết mục tiêu đến chậm như vậy, làm hắn cứ phải duy trì hình tượng đẹp ngầu đến như vậy, trả giá cũng thật lớn, đẹp trai thì không thấy đâu, mà chưa gì đã làm không khí có chút không đúng rồi. “A, kẻ nào?” Minh nhíu mày, nhìn kĩ vào một góc hẻm nhỏ nào đó ở phía sau lưng Trần Mạnh Giang. Trần Mạnh Giang cũng hơi sửng sốt, thế cục lại có sự nghịch chuyển? Không có chút tiếng động nào, từ phía sau hắn, một người thanh niên tóc vàng, mang đầy đủ đặc điểm của người nước ngoài. Khuôn mặt điển trai khía cạnh sắc nét rõ ràng, sống mũi hơi cao, lông mi cùng màu với tóc, bởi vì bóng đêm, nên không xác định tóc là màu gì. Gã mặc một cái áo lót vest kẻ sọc, đeo thêm một cái cà vạt xanh, quần cùng loại, hai tay đút túi quần, dương dương tự đắc. “Bravo! Không ngờ tôi ẩn đến thế mà vẫn có thể bị phát hiện!” Người thanh niên ngoại quốc dùng chất giọng đặc trưng của Anh, cố gắng nói tiếng Việt thật chuẩn xác, nhưng cấu tạo vòm họng của Việt Nam khác với các nước, nên thường những ai tiếp xúc tiếng Việt thời gian cạn, nói ra âm thanh rõ đặc một loại ngữ âm chỉ có ‘bằng’ với ‘huyền’ bốn loại thanh điệu còn lại thì rất miễn cưỡng. Nhưng thế là đủ để giao tiếp bình thường, vì không chắc đã cần giao tiếp như người bản xứ để có thể học đủ sáu loại thanh điệu. “Hmm, tự giới thiệu một chút… tôi tên là… Jayce William… hân hạnh được gặp mặt!” Minh cười híp mắt, lấy từ túi áo ra một tấm thẻ, nói: “Bộ Quản lý, Trần Văn Minh. Người không liên quan, mời rời khỏi nơi đây.” “Sorry, anh bạn phía trước có người ủy thác tôi cần mang về… nên là, sorry!” Jayce vẫn giữ nguyên dáng điệu tri thức, cười nói. “Đáng tiếc, lấy không được!” Cạch! Minh lấy từ túi áo ra một khẩu lục, nhằm thẳng vào trán của Jayce, ngữ điệu trở nên lạnh hơn, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Vẫn khuyên anh nên rời khỏi hiện trường, tôi không có kiên nhẫn với dân thường!”
Jayce nhìn thấy họng súng chĩa thẳng chính mình, biểu lộ trở nên ngạc nhiên, sau đó kh·iếp sợ, khúm núm hỏi: “Ở Việt Nam được cho phép dùng súng sao?” “Đừng hỏi nhiều!” Minh đáp, giọng nói tràn đầy uy h·iếp, “Kẹo đồng chắc chắn là sẽ không ngọt đâu.” “Được rồi, tôi chịu thua.” Jayce nói, chợt một nụ cười ngoác lớn, ánh mắt trở nên tà ác, búng tay một cái, một tấm bài tarot hiện lên trong tay hắn, “Nhưng khoan hãy nói, tôi chỉ nghe theo lời của… vận mệnh!” Vừa dứt lời, tấm thẻ ‘the Chariot’ trong tay hắn liền bắt đầu tan vỡ thành các mảnh bụi tan biến mất. “Goal: Victory!” (Mục tiêu: Chiến thắng!) Một luồng sức mạnh kì bí bắt đầu phủ xuống, vô hình vô chất, nhưng có thể cảm nhận được, rằng nó xuất hiện! “Time stop zone!” (Vùng ngưng đọng thời gian!)
“Countdown: 30 seconds!” (Đếm ngược: 30 giây!) Lệnh vừa ra khỏi miệng, Jayce đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn đén vết lõm phía sau tường, không khỏi thốt lên đầy cảm nghĩ: “Vẫn không thể nào phớt lờ đi hoàn hoàn được sức mạnh của công nghệ hiện đại!” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Minh, nở một nụ cười đầy học thức, nói: “Goodbye, see you again!” Nhưng nhìn xung quanh, hắn lại sửng sốt: “Oh my god! Trốn thật nhanh!” Không nói thêm, hắn búng tay thêm lần thứ hai, đã xuất hiện một tấm ‘Justice’ lẩm bẩm: “Judicial Power!” (Quyền năng thẩm phán!) “Covenant: Omniscience!” (Giao ước: Toàn trí!) Dứt lời, ánh mắt của Jayce trở nên thâm thúy, một màu đen huyền bí bao trùm lấy, hắn liếc mắt một cái, dễ dàng cảm nhận được phía xa là mục tiêu của mình, lập tức giải trừ trạng thái. “Trạng thái này vẫn rất nguy hiểm.” Khục! Hắn phun ra một ngụm máu đen, cười khổ, không ngờ lại có ngày chơi bài đến phun cả máu. Nhưng thời gian giải trừ trạng thái của Minh sắp hết, hắn cũng không muốn lãng phí thêm, liền bắt đầu đuổi theo mục tiêu. Công nhận là sức khỏe của Jayce cũng rất ghê gớm, dù đã tổn thất gần hết lượng ‘chất’ có trong cơ thể, nhưng thể lực hắn vẫn còn một nửa, nên việc đuổi theo một người mới chỉ là giai đoạn cuối của ‘Sơ’ thì cũng không có gì quá khó đối với hắn. Đối với Trần Mạnh Giang, ngay từ lúc hai người kia có dấu hiệu choảng nhau, cùng với một cảm giác lạ lùng mà hắn cảm nhận được, hắn đột nhiên suy nghĩ thông suốt. Cảm giác tồn tại của hắn đột nhiên giảm đến thấp nhất, mặc dù không biết lý do, thế nhưng cơ hội chạy đến rồi, đầu óc đần đi nữa cũng sẽ không để ý đến hiện trạng, theo đuổi cái hi vọng xa vời để mà chạy đi. Hắn chạy trước, thế nên thời gian ngắn ngủi giao phong vừa nãy cũng không biết, lo lắng cúi đầu chạy, thậm chí sử dụng gần hết số ‘chất’ vừa hồi phục để tăng tốc độ chạy. Mà vừa mới một giây trước, hắn đã chợt có cảm giác, từ nơi xa xăm nào đó, có một đôi con ngươi đang chăm chú nhìn, làm hắn lạnh cả sống lưng, tốc độ lại tăng thêm. Rõ ràng, đó là lúc mà Jayce truy tìm bóng dáng của hắn. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chốc lát, phía sau Trần Mạnh Giang đã xuất hiện một bóng dáng. Hắn ngoái lại nhìn, là người thanh niên tóc vàng vừa nãy, lo sợ, không để ý đến lượng ‘ chất’ còn lại, hắn đốt cháy hết, tốc độ lại tăng lên lần nữa. Jayce ở phía sau nhìn thấy mục tiêu lại tăng tốc, gấp gáp, hắn cũng sử dụng chất để gia tăng tốc độ. Kết quả tất nhiên, Jayce hoàn toàn áp đảo, chưa tới mười giây đã áp sát sau lưng Trần Mạnh Giang, cất lời nói: “Hello, boy. Đi thôi, có người muốn gặp cậu!” “Gặp coincard!” Trần Mạnh Giang chửi tục, khuôn mặt đau khổ méo mó, đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm, thể lực của hắn sợ là sắp hao hết rồi. Nghe không hiểu lời nói của Trần Mạnh Giang, Jayce cũng lờ mờ đoán được rằng nó không có ý tốt, nhưng hắn cũng không tức giận, ngược lại, chỉ đơn giản nở nụ cười hiền lành, bất ngờ chộp được cổ áo người trước, mạnh mẽ kéo lại, bình tĩnh nói: “Có người muốn gặp cậu, yên tâm, không đau đâu!” Con mẹ nó, cái quỷ gì mà đi gặp lại không đau? Rõ ràng là có gì đó không ổn! Nghĩ thế, Trần Mạnh Giang liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay đã bị Jayce kìm chặt lại sau lưng, chắc chắn như đá, rất khó để thoát ra. Giãy dụa chịu thua, nhưng hò hét thì có lẽ là có cơ hội, thế nên hắn bắt đầu hét to: “Cứu! Cứu… ư ưm!” “Bình tĩnh đi! Nơi này khá ít người đi lại, nên không có ai nghe thấy đâu.” Jayce nói, lôi người Trần Mạnh Giang đứng lên, lẩm bẩm: “The Magician Card!” (Lá bài The Magician) “Disable!”(Vô hiệu hóa) Dứt lời, Trần Mạnh Giang cũng nhắm mắt lại, ngừng thở, tim dừng! “Anh… anh đang làm gì đấy?” Một giọng nói vang lên đúng lúc Jayce thở phào nhẹ nhõm vì giải quyết được mục tiêu, hắn đột nhiên quay lại phía sau. Chỗ ánh đèn đường lờ mò, có một người thanh niên xách theo một túi đồ, ánh mắt không thể tin nhìn người đàn ông ngoại quốc phía trước.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.