SAU KHI THI ĐẬU ĐẠI HỌC, TÔI BỊ ĐỔI NGUYỆN VỌNG
CHƯƠNG 2
Ngày xưa, tôi luôn xem cô ta như chị em ruột, bí mật gì cũng không giấu giếm nên cô ta vào phòng tôi cũng không cần gõ cửa.
Đáy mắt Cao Tiểu Vi lóe lên một lóe lên hận thù, cô ta cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi chị Tư Tư, từ nay về sau em sẽ chú ý.”
Cô ta vừa đi, tôi lập tức nhìn vào màn hình máy tính.
Tôi đã điền xong nguyện vọng.
Hôm nay là ngày cuối cùng để điền nguyện vọng.
Nghĩ kỹ một chút, kiếp trước sau khi tôi điền xong thì Cao Tiểu Vi nhân lúc tôi không chú ý mà lẻn vào phòng, lén lút thay đổi nguyện vọng của tôi.
Bây giờ, tôi hoàn toàn có thể xuống lầu “tống cổ” hai mẹ con cô ta đi, khiến cô ta không có cơ hội ra tay.
Nhưng mà cách này một là khó giải thích với bố mẹ, hai là tâm tư Cao Tiểu Vi quá mức độc ác, hại tôi vô cùng thê thảm. Chỉ đuổi cô ta đi như vậy thì quá hời cho cô ta rồi.
Tôi “thao tác” trên máy tính một phen rồi mới xuống lầu.
Không biết Cao Tiểu Vi nói cái gì mà chọc cho bố mẹ tôi cười rất vui vẻ.
Bố tôi hào phóng nói:
“Tiểu Vi, con đừng có lo, học không tốt cũng không sao. Sau khi con tốt nghiệp thì đến công ty chú làm đi, lương hai vạn.
Cô ta vừa kính trọng vừa cảm kích nói: “Con cảm ơn chú.”
Mẹ của cô ta đang đứng một bên, cười không khép được miệng.
Mồm miệng Cao Tiểu Vi rất ngọt, so với đứa con ruột này còn có thể khiến bố mẹ tôi vui vẻ hơn. Cho nên kiếp trước cô ta mới tóm được cơ hội nói xấu tôi trước mặt bố mẹ, nói tôi vì giận lẫy bọn họ mà không xem tương lai của bản thân ra gì.
Tôi chen vào giữa cô ta và bố mình, ôm cổ ông rồi thơm má một cái.
“Bố! Còn con thì sao? Con gái bố đậu Đại học Bắc Kinh rồi, làm bố được nở mày nở mặt đấy nhé! Bố nói xem, con có tài giỏi hay không?”
Bố tôi sững người một chút. Dù sao thì kể từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện đã không thân thiết làm nũng với ông như thế nữa.
Trước mặt người ngoài, Cao Tiểu Vi - người luôn làm ông vui càng giống con gái ruột thịt của ông hơn.
Sau khi phản ứng lại, ông cực kỳ vui mừng, cười to nói:
“Giỏi, giỏi chứ! Con gái bố đương nhiên là giỏi nhất! Sau khi con tốt nghiệp còn sợ không có việc làm sao? Chỉ sợ gọi con về mà con không thèm về đâu!
Tôi nói đùa: “Muốn con về rất đơn giản mà. Bố giao công ty cho con quản lý là được.”
Bố mẹ đều bị tôi chọc cho phì cười, mẹ vuốt ve mái tóc tôi:
“Con gái ngoan, bố con cầu còn không được đây!”
Tôi liếc nhìn Cao Tiểu Vi, cô ta nhìn một nhà ba người chúng tôi, rõ ràng là hận đến đỏ cả mắt mà vẫn còn làm bộ như vui vẻ thay chúng tôi.
Sau bữa tối, tôi nói muốn đi ra ngoài.
Lúc trước, khi tôi ra ngoài chơi cùng bạn bè thì đều dẫn theo Cao Tiểu Vi.
Nhưng hôm nay, tôi cố tình không gọi cô ta.
Tất nhiên, nếu tôi rủ cô ta đi chơi chung, cô ta sẽ viện cớ từ chối.
Dù sao cô ta còn phải làm “việc lớn” nữa mà.