SAU KHI THI ĐẬU ĐẠI HỌC, TÔI BỊ ĐỔI NGUYỆN VỌNG
CHƯƠNG 7
Một cô gái mặc váy xòe màu hồng quỳ giữa hai chân một người đàn ông.
Người đàn ông kia dựa lưng vào tường, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Tất cả những người có mặt đều không phải con nít, đều hiểu hai người trong ảnh đang làm gì.
Tuy ánh sáng mờ ảo nhưng mọi người vẫn liếc nhìn là có thể nhận ra nhân vật chính là Cao Tiểu Vi và Lâm Thần Dương.
Tôi nhíu mày.
Tuy đã biết hai người này đang tằng tịu với nhau, nhưng khi tôi thực sự nhìn thấy cảnh tượng đó, Cao Hiểu Vi vẫn khiến tôi mắc ói.
Cô ta thật sự là không từ thủ đoạn.
Cao Tiểu Vi và Lâm Thần Dương đều choáng váng, ngây người tại chỗ không biết phải làm sao.
Mấy giây sau, giáo viên và MC vội vàng tắt màn hình lớn.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, giống như tảng đá lớn đập xuống mặt hồ, hiện trường đã bùng nổ.
"Má ơi! Ôi má ơi!"
"Cao Tiểu Vi và hotboy? Thật là kích thích!"
"Thật sự không thể nhìn ra, lúc bình thường Cao Hiểu Vi hệt như nữ thần vậy, thế mà lúc riêng tư lại phóng đãng như vậy!"
"Ai bảo Lâm Thần Dương là hotboy của trường chứ... Tôi còn tưởng rằng anh ấy thích Vu Tư Tư cơ."
"Hotboy thì sao chứ! Một cô gái không biết yêu bản thân mình thì dù có giàu có đến đâu cũng sẽ bị người ta coi thường!"
Tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn. Mọi người hít hà được drama thì đều vô cùng phấn khích, không hề để ý tới hai nhân vật chính cũng đang có mặt ở đây.
Mấy nữ sinh không ưa Cao Tiểu Vi cố tình lớn tiếng châm chọc, cái gì mà, ti tiện, thối nát, cái gì mà còn không bằng hạng gái điếm…”
Cao Tiểu Vi nghe những lời ngày càng ghê tởm hơn, đã không thể khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt: xấu hổ, tức giận và bối rối, phải gọi là xuất sắc.
Tất nhiên là cô ta không thể ngờ tới rồi. Dựa theo kế hoạch của cô ta, người sẽ xuất hiện trên màn hình lớn kia là tôi, người sẽ bị mọi người bàn tán khinh thường, người phải xấu hổ không chịu nổi chính là tôi, làm sao lại biến thành cô ta rồi?
Cô ta cũng không thể ngụy biện rằng đó không phải là mình, dù sao mọi người ở đây không có ai bị mù cả.
Cao Tiểu Vi che mặt định bỏ chạy nhưng tôi đã tóm lấy cô ta.
Đùa sao.
Làm sao tôi có thể để cô ta đi được.
Hãy ở lại tiếp tục chịu đựng đi.
Tay trái tôi giữ chặt Cao Hiểu Vi, tay phải tát thẳng một cú trời giáng vào mặt Lâm Thần Dương!
"Lâm Thần Dương! Anh lại dám làm chuyện này với em gái tôi! Anh xem tôi là cái gì hả?"
Tôi đã dồn hết sức bình sinh vào cái tát này.
Mặc dù tôi là con gái, nhưng bao nhiêu năm luyện Tán Thủ cũng không phải là vô ích, Lâm Thần Dương bị tôi đánh tới mức loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống.