Series Những Điều Kỳ Bí

Chương 17: Quỷ Nước (4)



Các bạn sẽ không tưởng tượng nổi đâu, thậm chí ông ta còn tự chuẩn bị vũ khí trừng phạt riêng.

Ông ta đặc biệt đạp xe đến một nơi cách hơn mười dặm, chặt rất nhiều cành mận gai, loại mận gai dùng để đan sọt (ông ta dùng loại sọt đan từ mận gai này để đựng phân), ông ta dùng cái này để ụp lên đầu người ta, lấy ra sẽ xuất hiện vết máu.

Dùng xong cành mận gai, ông ta liền phá một băng ghế gỗ, dùng băng ghế gỗ đó đập vào đầu, thậm chí còn làm gãy cả băng ghế gỗ.

Ông ta không chỉ đánh học sinh nam mà còn đánh cả học sinh nữ, có rất nhiều học sinh bị ông ta đánh tới thôi học.

Trong mắt ông ấy, học sinh giống như la và ngựa, có thể tùy ý đánh đập, hơn nữa không đánh không được.

Cho nên mọi người có thể tưởng tượng trong tình huống lúc đó, đừng nói là hố lò xưởng, cho dù là mẹ nó đầm rồng hang hổ, cũng không khủng khiếp như Thôi Diêm Vương!

Khi đó, tôi mang theo Tần Hạo Đông một chân nông một chân sâu tiến về phía trước.

Tôi đang bước nhanh thì chợt nghe thấy Tần Hạo Đông gào thét như lợn bị chọc tiết, tôi cũng mặc kệ cậu ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi, khi cậu ta đến muộn nhất, Thôi Diêm Vương nhất định sẽ đánh cậu ta, tôi nhân cơ hội giả vờ đáng thương đoán chừng có thể vượt qua.

Sau đó, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhóc mập này sao lại không có động tĩnh gì rồi?!

Quay đầu lại nhìn, mẹ nó, sao trong cơn cuồng phong bão tố lại không thấy nhóc mập vậy?

Lại nhìn xuống nước, tên nhóc mập trắng trẻo đó đang liều mạng vùng vẫy, cổ căng ra uống òng ọc nước!

Tiêu rồi, thằng nhóc này không biết bơi!

Càng đáng sợ là tôi cũng không biết bơi!

Tôi quỳ xuống đất, ra sức vươn tay ra tóm lấy cậu ấy nhưng không với tới, tôi liều mạng kêu cứu nhưng trong mưa to gió lớn thế này âm thanh vốn không thể truyền đi xa được.

Tận mắt thấy cậu ấy ở dưới nước vùng vẫy mấy lần, cuối cùng chìm nghỉm xuống sông, tôi quỳ trên mặt đất liều mạng đập đất, gào khóc lớn, nghĩ rằng đều là lỗi của mình, nếu mình không bỏ lại cậu ta thì cậu ta đã không sao rồi!

Lúc này, trong cơn phong ba bão táp tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài.

Thanh âm đó rất rõ ràng, trong nháy mắt, mọi thứ dường như đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại có một tiếng thở dài này.

Tiếng thở dài này có chút bi thương lại có chút xúc động, thậm chí còn có thể nghe thấy chút mơ hồ, đó là âm thanh của một cô gái trẻ.

Cô ta đang ở đâu? Cô ta là ai?

Gần như lúc đó, kỳ tích đã xuất hiện, tên nhóc béo trắng Tần Hạo Đông đột nhiên từ trong nước ngoi lên, há to miệng hít thở, liều mạng vẫy tay về phía tôi, cậu ấy dường như bị ai đó đẩy, lại giống như bị sóng đánh đẩy lên, ấy vậy mà đạp nước vài cái đã trở lại bờ.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, dùng hết sức bình sinh cuối cùng cũng kéo được cậu ấy lên.

Trong cơn mưa gió, cậu ấy quỳ trên đất nôn khan, tôi thì ngồi trong nước cười lớn.

Hiển nhiên, sau khi hai chúng tôi toàn thân đầy bùn lao đến trường học đã học Thôi Diêm Vương tàn nhẫn trừng trị một trận, nhưng khi đó chúng tôi đã không quan tâm nữa rồi.

Trong khi bị Thôi Diêm Vương đánh như vũ bão, tôi đã đau đớn suy nghĩ: “Tiếng thở dài của người trẻ tuổi đó là thế nào vậy?”

Chuyện này vĩnh viễn là một bí ẩn.

Bởi vì chẳng mấy chốc tôi đã rời khỏi nơi này đến một nơi khác, từ đó những điều kỳ lạ như vậy không còn xảy ra trong đời tôi nữa.

Mấy năm trước khi đến nhà cô, tôi đã đặc biệt đến hố lò xưởng, cái hồ sâu đó vẫn như thế, màu nước xanh lam ngói, mặt nước phẳng lặng như gương, tĩnh mịch mà huyền bí.

Ngày hôm đó, tôi ngồi bên bờ sông thong thả uống rượu, lại nhớ đến Nhóc Câm, Tần Hạo Đông và mấy cậu bạn khác.

Bọn họ đang ở đâu thế?

Bọn họ vẫn còn nhớ hố lò xưởng năm đó không?

À, đúng rồi, còn có Thôi Diêm Vương nữa, giáo viên Thôi kính mến của chúng tôi.

Ông ấy hơn năm mươi tuổi thì mắc bệnh ung thư, con trai ông không muốn lo nhưng mạng ông ấy rất cứng, kéo đến hơn mấy năm mới chết, trước khi c.h.ế.t cũng rất đau đớn.

Nghe nói khi ông ấy hấp hối, con trai ông ấy (tên tiểu lưu manh này năm lớp ba đã dám vén váy nữ sinh, tôi đã thưởng cho mấy chục cái bạt tai) cầu cứu bằng mọi cách, hy vọng học sinh của cha anh sẽ đến thăm hỏi và an ủi, tốt nhất là hỗ trợ ít tiền.

Anh ta cầu cứu rất lâu, hiệu quả cũng rất rõ rệt, cuối cùng không một ai đến.

Sau khi nghe được điều này tôi đã rất buồn, đây thực sự là một chuyện rất khó chịu!