Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta, Vực Sâu Môn Đồ ! Chuyên Săn Hệ Thống
Chương 6: Hệ thống Đế quốc khoa huyễn
Đọc một hồi, Trần Huyền trầm tư:
" Vẫn còn rất nhiều nghi vấn, sau khi vụ án của cha mẹ ta được kết luận là t·ai n·ạn thì ngay sau đó hai tuần...cục trưởng cục cảnh sát giao thông thành phố liền từ chức, không còn tung tích, sống hay c·hết đều khó mà nói "
" Còn có tài xế xe tải đụng cha mẹ ta xuống núi, cũng bị c·hết do bệnh tim trong tù...hợp lí sao ? "
Ngồi ngẩng người một, Trần Huyền bực bội ném cả đống hồ sơ vụ án sang một bên. " Phiền quá !"
Trần Huyền thầm mắng một tiếng, trong lòng lầu bầu than phiền với một thứ gì đó.
" Ta nói này hệ thống, có thể đổi một cái nhiệm vụ khác hay không ? Cha mẹ của Trần Huyền lại có liên quan gì đến Trần Bắc Huyền như ta ? "
" Mặc dù đều là họ Trần, nhưng lão tử đến từ thế giới song song, cha mẹ ta chỉ là công nhân viên chức thông thường, còn cha mẹ Trần Huyền lại là nhà khoa học có tiếng đó nha "
" Đều đã chết mười năm, linh hồn trôi theo dòng. nước, không cần phải cố gắng đuổi theo, nên có huy chương do cống. hiến cũng có rồi, bồi thường trợ cấp cũng đủ nhiều...”
[ Thưa ký chủ, đây là nhiệm vụ cố định không cách nào thay đổi ]
Một âm thanh máy móc lạnh như băng bỗng nhiên vang lên trong đầu Trần Huyền.
" Vẫn không trốn được " Hắn rất bất đất dĩ thở dài.
Thứ phát ra âm thanh vừa nãy là hệ thống.
Vào ba năm trước, cha mẹ Trần Bắc Huyền qua đời, hắn buồn khổ rời khỏi nhà tang lễ thì không biết bị con quỷ nào che mắt thế là dùng thân thể máu thịt đơn đấu xe tải siêu trọng lượng.
Kết quả dễ đoán, nát như đống bùi nhùi.
Suýt thì đạt thành tựu cả nhà sum vầy, ai ngờ sau khi chết lại xuyên đến thế giới song song, cũng nhập linh hồn vào một kẻ tên Trần Huyền vừa đúng lúc chết do đột tử.
Vừa mở mắt ra, liền thấy muội muội Trần Tiểu Bạch khóc sướt mướt cạnh giường bệnh, ngay lúc đó hệ thống thức tỉnh.
Hệ thống Đế quốc khoa huyễn !
Một kiếp này, dù vẫn là mồ côi nhưng không nghèo khó nhờ trợ cấp đúng chỗ của liên bang.
Có thể xưng là Batman phiên bản cắt giảm lite vì không giàu bằng, nhưng dư sức không lo cơm áo gao tiền cả đời.
Còn có muội muội mười sáu tuổi Trần Tiểu Bạch, vừa đáng yêu, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Kinh khủng hơn, hắn thức tỉnh hệ thống trong truyền thuyết, có thể nói là trong chớp mắt đạt tới nhân sinh đỉnh phong.
Còn về hệ thống văn minh khoa huyễn cũng. rất mạnh mẽ, có làm nhiệm vụ nhận thưởng, có cửa hàng bán vô số khoa học kỹ thuật đến từ tương lai, lại có rút thưởng, có thể rút ra mọi thứ trên đời.
Thức tỉnh hệ thống, hắn nhận gói quà tân thủ.
Trong đó có một lượt rút thưởng, dù không đủ cháy nhưng được cái miễn phí.
Rút thưởng, trúng ngay một cái tọa độ cùng cánh cổng kết nối với thế giới khác, khi đó hắn còn dự định từ từ khai phá vùng đất mới.
Vốn nghĩ trong tay nắm giữ cả một thế giới còn sợ cái gì, nhưng khi ấy hệ thống nhảy ra, đề nghị hắn giao cánh cổng cho chính phủ Đông Liên Bang cùng khai phá thuộc địa.
Tất nhiên Trần Huyền sẽ nghi kỵ, lo lắng bị chính phủ Đông Liên Bang khống chết, thậm chí biến thành chuột bạch không còn tự do, mặc cho người cầm quyền xâu xé.
May mắn, hệ thống đúng lúc đứng ra bảo đảm không có vấn đề, thế là Trần Huyền còn sợ cái búa !
Hung hăng ngang ngược, thuận tiện trang bức trước mặt mỹ nữ quân nhân, ném cánh cổng dị giới thẳng vào mặt quân đội liên bang.
Mọi chuyện sau đó liền dễ dàng, tiền tài danh vọng địa vị đều được đặt lên trước mặt, tùy ý hắn hưởng dụng.
Vấn để phiền phức duy nhất cần làm là hắn cần tránh tiếp xúc với người của Tây Liên Bang mà thôi.
Đông Liên Bang ích kỷ, nhưng đó là nhân tính, không có gì cần phải bàn luận nhiều, Trần Huyền dễ dàng chấp nhận.
Cộc cộc,
" Ai vậy ? Tiểu Bạch ? "
Nghe tiếng, Trần Huyền có chút kỳ quái xoay đầu sang cửa, trong lòng tự nhủ hôm nay muội muội Trần Tiểu Bach không đi học hay sao.
" Là ta, Trần Huyền, ngươi đã tỉnh chưa ”
Một giọng nữ với vẻ trầm ổn vang lên từ sau cửa.
" Oa, là lớp trưởng đại nhân à ? Mau vào đi "
Đẩy cửa, một nữ sinh cao một mét bảy đi vào.
Nàng tên Vương Hân Nhiên, từng là lớp trưởng năm cấp 3 của Trần Huyền, còn hiện tại thì đang làm quản gia do hắn thuê với mức lương cao.
Còn về tại sao quản gia lại mặc đồng phục nữ sinh ? Tất nhiên đều do Trần Huyền yêu cầu, đơn giả là sở thích của một kẻ từng điểu ti thôi.
Nhìn kỹ Vương Hân Nhiên, nàng có một gương mặt hơi lộ ra mượt mà giống trứng ngỗng, ngũ quan tỉnh xảo, vẽ lấy nhàn nhạt trang dung, ánh mắt kia to tròn lòe lòe vẻ trong suốt cùng sáng ngời ngợi đen nhánh đồng tử.
Mũi hơi trướng hồng, nhếch lên môi nhỏ đỏ hồng, làn da trắng nõn lại trơn bóng như gốm sứ. Thật khiến người khác cảm thấy phiêu dật thoát tục, cảm giác kinh diễm như gặp tiên nữ.
Mái tóc thắt bím đuôi ngựa ở đằng sau ót giơ lên thật cao, đồng phục nữ sinh trắng mượt, dù trông đơn giản nhưng. chẳng những không thể trói buộc vóc người tuyệt vời của nàng.
Ngược lại tạo ra hai ngọn núi tinh tế cao ngất ôn hương nhuyễn ngọc, khiến vạt áo ngực chống lên cao, kéo căng như muốn nứt ra, thoải mái vung vẩy nữ sinh thanh xuân cùng sức sống.
Mới sáng sớm đã được nhìn xem khủng cảnh tuyệt vời như vậy, Trần Huyền cảm giác thanh năng lượng của mình đột phá con số giới hạn 100% đạt tới ít nhất 150%.
Nhưng nhớ lại liền thấy có chút kỳ quái hỏi:
" Không phải lớp trưởng đại nhân ngươi xin nghỉ phép một tuần về thăm nhà sao ? Tính cả hôm nay cũng chỉ mới bốn ngày ? "
Không nhắc còn tốt, vừa nghĩ tới Vương Hân Nhiên liền lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
" Ta cũng dự tính như thế, nhưng ai ngờ cha mẹ ta lại có dự định đi du lịch ở phía nam Lục địa đen, đã đặt vé máy bay luôn rồi ta còn có thể làm sao?"
" Ở quê lủi thủi một mình còn không bằng lêr sớm làm việc ”
Vương Hân Nhiên một mặt vô tội giang tay, nàng cũng đâu muốn lên sớm thế, nhưng tình hìn† thực tế không cho phép.
Nàng cũng rất buồn khổ, lâu lâu con gái đáng yêu mới có cơ hội về thăm vậy mà cặp vợ chồng lại anh anh em em dắt tay nhau đi du lịch, còn đi tận một tháng.
Trên đường đến sân bay chỉ có mười phút, thế mà mùi cơm chó suýt làm nàng ngạt chết.
Nghĩ tới lão cha cùng mẫu thân đã lớn tuổi, mà vẫn còn đắm chìm trong tình yên mặn nồng,...
Vậy còn ta thì sao ?
Vương Hân Nhiên không nhịn được liếc trộm khuôn mặt tuấn tú của Trần Huyền một cái.
" Mặt ta dính gì hả ? "
Thấy hắn cười cười đáp lại, nàng cuốn cuồng cắm đầu làm đà điểu, vội nói sang chuyện chính.
" Không, à đúng rồi. Bằng hữu của ngươi Lý Minh đang ở phòng khách có chuyện tìm ngươi đấy, ta đã chuẩn bị trà..."
" Lý Minh ? "
Tên đó đến đây làm gì ?
Không rõ ràng cho lắm, nhưng Trần Huyền vẫn gật đầu. " Ngươi tạm thời đón tiếp hắn đi, ta thay đồ xong liền xuống "
" Được rồi "
Vương Hân Nhiên xoay người đi, Trần Huyền trong thoáng chốc liền bị vòng eo thon dài thu hút, lại nhìn phía dưới...
Đúng là đồng phục học sinh có đơn giản thế nào cũng không thể che giấu được tâm hồn đẹp đẽ đó.
Nhìn, nhìn, ta nhìn, đi mất rồi...
Trần Huyền không thấy có gì phải xấu hổ, với hắn chỉ là thưởng thức vẻ đẹp, như đang xem một tác phẩm nghệ thuật, chứ không có dâm tà gì hết.
Chắc chắn là như thế !
Ít nhất Trần Huyền " tự nhận " ánh mắt mình cực kỳ...cực kỳ quân tử.
...
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.