Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
[Danh tính]: Sở Thanh Uyển
[Trạng thái]: Trọng thương, trúng độc (+)
[Cảnh giới]: Hóa Nguyên cảnh
[Căn cốt]: Thiên Ma Thể
[Thiên phú]: Tâm sáng như gương
Nhìn tin tức trước mặt, Tô Thanh Phong nhất thời rơi vào trầm tư.
“Thế nào? Đại thiếu gia Tô gia, ngươi không phải muốn gặp ta sao? Hiện tại gặp được, vì cái gì không nói lời nào? Hoặc có lẽ… người muốn gặp ta, vốn chính là Tô Thanh Tuyết Tô đại tiểu thư?”. Sở Thanh Uyển mỉm cười nhìn lấy Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Tuyết hỏi.
“Sở tiểu thư xin thứ lỗi. Vốn dĩ tại hạ cũng muốn mở lời, chỉ là thấy đương dung mạo của Sở tiểu thư liền có chút thất thần, thứ lỗi cho”. Tô Thanh Phong lấy lại tinh thần mỉm cười đáp lại.
Không thể không nói, dung mạo của Sở Thanh Uyển quả thực cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền dài tới eo, gương mặt thanh tú động lòng người, đặc biệt là ánh mắt kia, mang theo một tia lam sắc, cực kỳ mê người.
Hắn cũng không phải vì dung mạo của nàng mà sửng sốt, dù sao so với nữ nhân kia… không đúng, là hai cái nữ nhân kia. So với hai người họ, Sở Thanh Uyển phải kém một bậc.
Đương nhiên, Sở Thanh Uyển ít nhất cảm giác như người bình thường, còn hai nữ nhân kia quả thực không có chút nào giống người.
Nhân loại không có khả năng mọc ra loại khí chất cùng gương mặt hoàn mỹ đó.
“Phải không? Nghe nói Tô thiếu gia mới trở lại gia tộc, trước kia đều là tại rừng sâu núi thẳm sinh sống, lại không nghĩ rằng lại còn biết nói ngọt, thực sự là ngoài dự liệu”.
“Hơn nữa, Tô thiếu gia không cảm thấy mình trưởng thành có chút sớm sao? Lời nói này, không giống như người ở độ tuổi này có thể nói”. Sở Thanh Uyển nheo mắt lại nhìn Tô Thanh Phong hỏi.
Trong đầu suy nghĩ, đến cùng là do bản thân tiểu tử này muốn nói, vẫn là có người dạy hắn? Nàng cũng không phải chưa thấy qua người trưởng thành sớm, càng thấy qua không thiếu thiên tài. Nhưng có thể bình tĩnh như thế, nói ra lời giống như một người bằng hữu bình thường, lại duy trì một khoảng cách nhất định, quan trọng nhất còn tiện thể khen nàng một cái.
Nàng còn thật đúng là chưa thấy qua.
Trí tuệ như vậy, tình thương như vậy, không nên xuất hiện trên thân một đứa bé 10 tuổi.
Tô Thanh Tuyết bên cạnh khóe miệng hơi nhếch lên.
Trưởng thành sớm? So với đệ đệ nàng, thực không đáng nhắc tới.
Đừng nhìn bình thường nàng không thế nào quan tâm, nhưng thực tế nàng cùng Dương Ngọc Lan quan tâm Tô Thanh Phong so với bất kỳ ai đều phải lớn hơn.
Hai người họ cũng không phải chưa từng hoài nghi, đặc biệt là nàng, nàng thậm chí còn từng hoài nghi đệ đệ mình phải chăng là… thật đệ đệ. Phải chăng có người g·iả m·ạo, vẫn là đại năng chuyển thế?!
Nhưng sự thật nói cho nàng biết, Tô Thanh Phong cũng chỉ là một người bình thường.
Thất Thải Linh Lung Tâm, bất kỳ một cái thể chất nào mang theo một chữ “tâm” dù là nhỏ yếu cỡ nào cũng đều có một chút năng lực, hay còn gọi là “giác quan thứ sáu”.
Nàng cũng có thể cảm nhận được, cường độ linh hồn của Tô Thanh Phong chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút, rất nhỏ bé. Chỉ có thể xem như thiên phú tốt, nhưng đó cũng không phải điểm mà nàng từ bỏ hoài nghi.
Chủ yếu là, năm đó nàng lén lút theo sau Tô Thanh Phong vào rừng đi săn, lại gặp phải một cái nữ nhân. Nàng nhìn không rõ mặt mũi của nữ nhân kia, nhưng nàng biết nữ nhân kia muốn g·iết nàng, g·iết Tô gia, vẫn là Vạn Linh Tông, phất tay một cái là có thể.
Dựa theo nữ nhân kia nói, Tô Thanh Phong có thể trưởng thành như vậy, đều là do nàng dạy bảo. Đến cùng quá trình như nào nàng không rõ ràng, bởi vì nàng biết, Tô Thanh Phong thực chất cũng không phải là trưởng thành sớm, mà là bản thân tâm lý tuổi tác không phải ở độ tuổi này.
Chẳng lẽ thật cho rằng một đứa bé 10 tuổi có thể “trưởng thành” tới mức này, sẽ không khiến người khác hoài nghi sao? Không phải ai cũng là người ngu, càng đừng nói tới nàng cùng Dương Ngọc Lan.
Nàng có thể biết được điểm này, là do chính nàng tự mình trải nghiệm.
Người có thể thay đổi thời gian, khống chế thời gian, không phải nàng có tư cách đi hoài nghi. Nàng chỉ cần biết nữ nhân kia là sư phụ của Tô Thanh Phong, sẽ không hại hắn là đủ rồi.
Về phần Dương Ngọc Lan, hẳn là sớm đã biết chuyện này nên mới chưa từng hỏi qua.
Nếu Tô Thanh Phong biết ý nghĩ của Tô Thanh Tuyết lúc này, nhất định sẽ hô to: các ngươi diễn ta?!
“Sở tiểu thư không cần hoài nghi, lịch duyệt cùng tuổi tác mặc dù móc nối với nhau, nhưng có một số trường hợp lại có chút bất đồng. Hơn nữa, lời này là ta nói, vẫn là của người khác dựa vào miệng ta nói ra, cũng không có bất đồng gì, không phải sao?!”. Tô Thanh Phong mỉm cười đáp lại.
Sở Thanh Uyển lúc này mới nghiêm túc nhìn lại tiểu tử trước mặt. Nếu như lời trước đó là do người khác dạy, như vậy lời này nhất định không phải.
“Xem ra là ta đánh giá thấp Tô thiếu gia. Đã như vậy, không biết Tô thiếu gia tìm ta là có chuyện gì?!”. Sở Thanh Uyển hỏi.
“Như vậy ta trực tiếp đi vào chính đề, không biết Sở tiểu thư phải chăng hiểu rõ thân phận của Tô Thanh Hàn?”.
“Tô Thanh Hàn? Là nha đầu kia sao? Nha đầu kia họ Tô, là người Tô gia?”. Sở Thanh Uyển sửng sốt trong giây lát, sau đó nheo mắt lại hỏi.
“… Xem ra là ta nghĩ nhiều. Mạn phép hỏi một câu, không biết Sở tiểu thư cùng mẫu thân của Tô Thanh Hàn – Sở Kiều là có quan hệ gì?!”.
“Nàng là muội muội ta”.
“… Là ta nghĩ nhiều”. Trầm ngâm trong giây lát, Tô Thanh Phong thở dài nói.
Xem ra trước đó những gì hắn suy đoán mặc dù không sai, nhưng kết quả lại sai hoàn toàn. Sở Kiều cùng Sở Thanh Uyển xác thực có quan hệ, nhưng Sở Thanh Uyển cũng không có biết thân phân của Tô Thanh Hàn.
“Ngươi có ý gì?!”. Sở Thanh Uyển nhíu mày hỏi.
“Tô Thanh Hàn… nàng là muội muội ta”. Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.
“Cái gì? Ngươi là con của tiểu Kiều?!”.
“Chính xác mà nói, nàng là muội muội cùng cha khác mẹ của ta”.
“Làm sao có thể, nàng…”.
Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của Sở Thanh Uyển trầm xuống, sát khí trên người cũng theo đó bốc lên, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn lấy Tô Thanh Phong hỏi.
“Nói như vậy, năm đó Tô phu nhân rời đi, người chen chân chính là muội muội ta? Các ngươi tới đây là muốn lấy lại công bằng sao?!”.
“Sở tiểu thư không cần đa nghi. Nếu ngươi biết chuyện năm đó, hẳn cũng biết mẹ ta mang tâm tình gì rời đi, hiện tại lại mang tâm tình gì trở lại. Sở tiểu thư mặc dù là người của đại gia tộc, nhưng tình cảnh so với mẹ ta năm đó kém không bao nhiêu”.
“Hiện tại động thủ, cũng không phải là chuyện sáng suốt, còn không bằng bình tĩnh ngồi nói chuyện, giải đáp thắc mắc cùng hóa giải nộ khí trong lòng, ta nói như vậy, Sở tiểu thư có thể hiểu?”. Tô Thanh Phong uống một ngụm trà bình tĩnh đáp.
Sở Thanh Uyển lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng rơi vào trên thân Tô Thanh Tuyết, cùng với cảm nhận lấy một đạo ánh mắt khóa chặt mình, nàng hít sâu một hơi rồi nhìn Tô Thanh Phong nói.
“Nói ra mục đích của ngươi”.
“Không vội. Ta nghĩ, nếu lúc này nói ra mục đích, Sở tiểu thư chắc chắn sẽ không đồng ý, trước tiên ta nói một chút quá khứ của ta cho Sở tiểu thư nghe, sau đó Sở tiểu thư lại cân nhắc dùng thái độ gì cùng ta nói chuyện, có thể chứ?”.
“…Nói”.
“Ta sinh ra tại một thôn làng hẻo lánh, nơi đó xung quanh đều xuất hiện dã thú, buổi tối phải trốn trong nhà, đôi khi bên ngoài còn truyền tới tiếng rống đáng sợ”.
“Từ khi sinh ra tới lúc 7 tuổi, ta mỗi ngày đều trải qua như thế”.
“Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy rất sợ hãi, nhưng khi đó ta chỉ là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, không hiểu lấy nguy hiểm, càng không hiểu lấy cái gọi là an toàn”.
“May mắn rằng ta có một người mẹ tốt, một cái tỷ tỷ một lòng chăm sóc ta”.
“Sau đó, ta dần học được cách săn bắn, theo thôn dân lên núi đi săn. Dần dần liền tự mình đi săn nuôi sống gia đình”.
“Có lẽ đối với Sở tiểu thư, đây chỉ là chuyện hết sức bình thường, dù sao bên cạnh ta có không ít cao thủ bảo hộ. Nhưng, khi đó đối với ta, mọi người đều chỉ là người bình thường”.
“Sinh hoạt như dẫm trên băng mỏng, không biết ngày mai có đủ ăn hay không, cũng không biết bên ngoài đến cùng có cái gì, nhưng ta biết, muốn có cuộc sống tốt hơn, ta phải đi nỗ lực, ta muốn có thực lực, bảo hộ lấy gia đình của mình”.
“Mà đây hết thảy, cũng chỉ là một ý nghĩ của rất nhiều người bình thường”.
“Cho đến một ngày…”.
Nói tới đây, Tô Thanh Phong hơi dừng lại một chút, ánh mắt liếc qua Tô Thanh Tuyết, trong mắt hiện lên đầy ôn nhu, khóe miệng nở ra nụ cười, âm thanh bình tĩnh vang lên.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.