Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 13: Đây là thứ ngươi nên được



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Sở Thanh Uyển nghe thấy bước chân từ dưới đi lên, ánh mắt nhịn không được hiếu kỳ nhìn Tô Thanh Phong dò hỏi. “Ngươi làm sao biết nha đầu này nghe được?!”. “Bởi vì, nàng là muội muội ta”. Tô Thanh Phong cười nhạt đáp lại. “Ngươi là ám chỉ ta không hiểu nàng?!”. “Cho nên nói, nàng tại Tô gia mới có thể cam đoan tương lai của nàng, ngươi nói đúng không?”. Sở Thanh Uyển: … Một lát sau, Tô Thanh Hàn đẩy cửa tiến vào. Tô Thanh Phong đứng dậy quay người, ánh mắt nhìn về phía Tô Thanh Hàn tràn đầy ý cười, từ trong người lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho nàng mỉm cười nói.
“Thanh Hàn muội muội, lần đầu gặp mặt, ta gọi Tô Thanh Phong, là ca ca của ngươi”. Tô Thanh Hàn nhìn hắn một cái, lại nhìn xuống hộp quà trên tay của hắn lâm vào do dự. Nàng không ngốc, nàng biết Tô Thanh Phong có thể biết cuộc trò chuyện vừa rồi mình nghe được, cho nên mới trực tiếp nói lời như thế. Nàng không hận Tô gia, nói cho cùng mẹ nàng cũng là người chen chân vào gia đình Tô Thanh Phong, dù cho hắn đối với nàng chán ghét cùng hận nàng cũng có thể hiểu được. Hơn nữa, mẹ nàng mất cũng không liên quan gì tới Tô gia, nhiều lắm chỉ xem như Tô Chấn Thiên không chịu trách nhiệm, vứt bỏ mẹ con các nàng mà thôi. Chuyện này nàng thấy nhiều lắm, thực sự nhiều lắm. Cho nên nàng không có hận bất kỳ người Tô gia nào, hơn nữa, Tô Thanh Phong còn bày ra thiện ý như vậy. Chỉ là, nếu như nhận lấy, đồng nghĩa với việc chấp nhận trở lại Tô gia. Nhưng… nếu không nhận, hắn sẽ tức giận sao?! Hắn muốn nàng trở lại Tô gia, là xuất phát từ thật tâm, vẫn là vì thương hại?! Nếu chấp nhận, hắn sẽ cho rằng mình tham lam tài sản cùng quyền thế Tô gia sao?! Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn dùng chính sức mình kiếm lấy tiền nuôi sống chính mình, thậm chí đoạn thời gian đen tối nhất, nàng thậm chí dạy so gà còn sớm, ngủ so cẩu còn muộn. Nàng không phải người tham lam, nhưng… Loại dụ hoặc này, không phải ai cũng có thể kiên định. Càng đừng nói tới nàng mới chỉ có 10 tuổi, nhưng xuất phát từ tính cách, nàng rơi vào do dự. Nàng không biết nên đón nhận phần thiện ý này hay không. “Nhận lấy đi. Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì”. “Không ai quyết định được nơi sinh ra của mình, ngươi cũng vậy. Đây không phải là lỗi của ngươi, ngược lại là lỗi của Tô gia”. “Tô gia có thể nhận nuôi vô số cô nhi, vì họ bỏ ra tài nguyên, bỏ ra tình cảm, cho họ tương lai so với người bình thường mạnh hơn gấp vạn lần, nhưng lại có thể vứt bỏ chính huyết mạch của mình, đây là lỗi của Tô gia, là Tô gia thiếu ngươi”. “Ngươi sinh ra, nên hưởng dụng lấy tài nguyên, địa vị giống bất một đệ tử Tô gia nào, nhưng Tô gia ngoài dòng họ ra, lại không cho ngươi được bất kỳ cái gì”. “Như ta đã nói, đây không phải tham lam, càng không phải dục vọng, mà là thứ ngươi nên được. Nhận lấy nó, có thể chứ?”. Tô Thanh Phong bình tĩnh nói. Sở Thanh Uyển ngồi bên cạnh, ánh mắt lấp lóe. Nàng còn thật không nghĩ tới những lời tràn ngập đạo lý như vậy lại từ miệng một đứa bé 10 tuổi có thể nói ra. Nàng cũng cảm nhận được Tô Thanh Phong cũng không có giả tạo, mà là xuất phát từ thật tâm. Chỉ là, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Thanh Phong lại mang theo một tia thương tiếc. “Đã ngươi cũng biết ngươi vậy, vậy tại sao lại không lo lắng chính ngươi đâu?”. Sở Thanh Uyển thầm nghĩ. Nàng so với bất kỳ ai cũng hiểu rõ, tại gia tộc như Tô gia, mang một đứa… con hoang trở về là ý gì.
Đây không phải vấn đề tiền tài, mà là mặt mũi. Nàng biết Tô Thanh Phong có quyền lợi làm như vậy, nhưng đánh đổi… lại so với những gì Tô Thanh Hàn nhận được sợ rằng phải gấp mấy lần. Dù sao đây cũng là mặt mũi của Tô gia, Tô Thanh Phong có quyền lực mang Tô Thanh Hàn trở về, nhưng cũng nên đánh đổi một số thứ để tỏ thái độ. Cường ngạnh chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời, một gia tộc sợ nhất chính là đánh vỡ “cân bằng”. Một lần cường ngạnh sẽ khiến người khác bất mãn, như vậy lần sau… Thực lực mặc dù tốt, nhưng không phải nghiền ép tuyệt đối, sẽ không có người quan tâm ngươi là ai. Đứng trước uy h·iếp, có lẽ sẽ cúi đầu, nhưng muốn nhận được trung thành, chỉ riêng uy h·iếp là không bao giờ đủ. Gia tộc như vậy, sớm muộn cũng diệt vong. Nàng nhịn không được khẽ lắc đầu, một cái muội muội cùng cha khác mẹ, 10 năm không gặp, thậm chí có khả năng cùng ngươi c·ướp quyền gia tộc, đáng giá bỏ ra cái giá như vậy sao?! Nếu như Tô Thanh Phong biết được ý nghĩ của Sở Thanh Uyển, hắn nhất định sẽ bật cười. Hắn trở lại Tô gia đến nay, không nói đến tri thức, chỉ riêng mấy cái gọi là “quy tắc ngầm” cùng với gia quy, hắn nhưng hiểu rõ tất cả. Dù sao kiếp trước cũng sống gần 30 năm, trải qua xã hội đ·ánh đ·ập, hắn hiểu rõ quy tắc ý vị như thế nào. Đây là thực tế, không phải tiểu thuyết.
Càng cuồng, c·hết càng nhanh! Lúc nên cường thế, hắn sẽ không nhượng bộ, giống như ngày đó tên tiểu tử kia chửi bới mẹ của hắn. Nhưng, lúc cần nhượng bộ, hắn cũng không cảm thấy mất mặt gì. Hắn hiểu rất rõ câu nói “bỏ ra bao nhiêu, nhận lấy bấy nhiêu”. Hắn làm như vậy, một phần là vì muốn bù đắp cho Tô Thanh Hàn, hắn đọc qua không thiếu tiểu thuyết cẩu huyết, cái gì con hoang trở lại gia tộc bị chèn ép, cái gì giả thiếu gia với thật thiếu gia… hắn cũng không muốn xảy ra chuyện cẩu huyết như vậy. Dù cho không cho được tình cảm gia đình, như thiếu thốn vật chất cùng bảo vệ sẽ không thiếu. Làm người, cơ bản nhất ranh giới đạo đức hắn vẫn rõ ràng, lại thêm đối phương là muội muội mình, lại chỉ mới 10 tuổi, có tâm cơ hay không hắn còn nhìn không ra hay sao?! Phần còn lại, hắn cũng không có quên cái nguyền rủa kia. Mặc dù chưa thử qua, nhưng cái gì công pháp, võ kỹ… hắn dùng không được. Dùng mấy thứ này đổi lấy Tô Thanh Hàn trở lại gia tộc cũng không lỗ. Hắn không phủ nhận việc đối với Tô Thanh Hàn xuất phát từ tâm lý thương hại, cũng không thể hi vọng hắn dựa vào một tờ tình báo, một lần gặp mặt liền yêu thương cô muội muội này nha? Điều này vốn không thực tế. Nhưng xuất phát từ đối phương thiên phú, tâm tính, dù là người xa lạ, có thể giúp đỡ, hắn không ngại, lại càng đừng nói nha đầu này chảy xuôi huyết mạch giống mình, hắn cũng không cho phép nàng lại trải qua cuộc sống như vậy. Tô Thanh Tuyết nghe những lời hắn nói, ánh mắt hiện lên ôn như, nàng nhìn về phía Tô Thanh Hàn cũng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng đã Tô Thanh Phong có ý định tiếp nhận cô muội muội này, nàng cũng không ngại ôm một chút tâm lý thử tiếp nhận. Chỉ cần đối phương không phải loại ăn cháo đá bát, dù nuôi nha đầu này cả đời cũng không sao, lại tốn không bao nhiêu tiền. Tô Thanh Hàn nghe được lời Tô Thanh Phong nói, nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Tô Thanh Phong mang theo vẻ kinh ngạc cùng giật mình. Chỉ là do dự một chút nàng liền lên tiếng. “Mặc dù ta mới 10 tuổi, nhưng cũng nghe hiểu được lời ngươi nói. Chỉ là… tình cảnh của ngươi tuy rằng so với ta tốt hơn đôi chút, nhưng cũng là lần đầu trở lại gia tộc”. “Ta không biết nên phản bác thế nào, nhưng… ngươi chẳng lẽ không nên củng cố địa vị của mình, sau đó mới… tăng lên danh tiếng sao? Làm như vậy hẳn mới tối đại hóa lợi ích của ngươi mới đúng”. “… Ngươi ít xem một chút tiểu thuyết, mấy loại tiểu thuyết đó tác gia cơ bản não đều có hố”. Tô Thanh Phong chưa từng im lặng qua như vậy. Nếu không phải hắn từ tình báo biết được nha đầu này sở thích thích đọc mấy tiểu thuyết lề đường kia, hắn còn thật muốn mở ra đầu óc nàng xem một chút não nàng cùng người bình thường khác nhau thế nào. Hắn cũng không phải kỳ thị giới tính, cũng không có coi thường nữ tính, nhưng thế giới này thủy chung là nam nhân được coi trọng hơn, dùng câu “trọng nam khinh nữ” cũng không kém bao nhiêu. Nha đầu này chỉ là một nữ tử, càng là con tư sinh, muốn đoạt quyền? Nàng có năng lực kia? Có năng lực, nàng sẽ được chấp nhận? Dù được chấp nhận, nàng lại có thể duy trì gia tộc bao lâu?! “Ta… ta… chẳng lẽ, đại gia tộc, không phải… đều như thế sao?!”. Thấy bị bóc trần ý nghĩ, Tô Thanh Hàn nhất thời xấu hổ không thôi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.