Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
Có đệ tử ngoại môn hỗ trợ ghi chép, chỉ mất chưa tới hai giờ liền để cho gần vạn tên đệ tử mới nhập môn hoàn thành kiểm trắc thiên phú. Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra, dù sao trong quá khứ cũng không phải chưa từng có đệ tử giả danh trà trộn vào, nhưng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, tất cả đều b·ị b·ắt lại.
Trưởng lão nội môn Lục Phong mang theo đám đệ tử tới một quảng trường cực lớn, nhưng sau đó, không có bất kỳ báo trước nào, cũng không có bất kỳ quá trình nào, tất cả mọi người đều đồng thời biến mất tại chỗ.
Tô Thanh Phong hơi nhíu mày, mất một chút thời gian hắn mới nhận ra vấn đề.
Cũng không phải mọi người biến mất, mà là dưới chân họ có một trận pháp cực lớn. Sau khi họ bước vào liền phát động trận pháp khiến cho con mắt không dùng được, trước mặt tất cả đều là ảo ảnh.
Nếu không phải dựa vào cảm giác nhạy bén phát hiện điểm này, Tô Thanh Phong cũng cho rằng mình bị dịch chuyển tới nơi khác.
Hơn nữa, hắn cũng cảm nhận được một hấp lực cực lớn khiến hắn không cách nào di chuyển, nhưng mà nếu vận dụng ý thức lại có thể di chuyển hết sức dễ dàng. Đây cũng không phải năng lực đặc biệt hay thiên phú hơn người gì, chỉ đơn giản là tại trong trận pháp này, ý thức mới là thứ mấu chốt.
Trên thực tế, trong mắt Tô Thanh Phong là một cảnh tượng, mà trong mắt những người trên khán đài lại là một cảnh tượng khác. Trong mắt họ, đám người Tô Thanh Phong lúc này chỉ đứng yên một chỗ, chỉ là trước mặt mỗi người đều bao trùm lấy một đoàn hắc vụ.
Nếu như muốn, vận dụng ý thức nhìn vào hắc vụ liền có thể trông thấy cảnh tượng mà người vào trận gặp phải.
Thứ này gọi là Vạn Lý Mê Huyễn trận, có thể mê hoặc nhân tâm.
Đương nhiên, đây chỉ là mức độ thấp nhất của trận pháp này, bởi vì nó vốn là một bản đơn giản hóa của hộ tông đại trận. Không có bất kỳ tính sát thương nào, nếu không cho dù gấp vạn lần số người cũng đều chống không nổi ba giây.
Trước mặt Tô Thanh Phong lúc này xuất hiện hai bóng người, Tô Thanh Phong không có bất kỳ động tác nào, trên thực tế, từ lúc phát hiện chân tướng, hắn cũng không hề vận dụng ý thức đi di chuyển cơ thể.
Nhìn bóng đen trước mặt dần dần thành hình, sau đó hiện ra gương mặt bị phủ lên một tầng mê vụ, Tô Thanh Phong như có điều hiểu ra. Trận pháp này hẳn là có thể khiến người khác thấy được thứ mình sợ hãi nhất, hoặc… thứ mình muốn nhất.
Nói ra thật đúng là nực cười.
Người hắn muốn gặp nhất lại là người hắn sợ hãi nhất. Trong mắt hắn cũng không hề có tầng mê vụ kia, mà là gương mặt của hai nữ nhân kia. Hắn cứ đứng đó lẳng lặng nhìn, không có bất kỳ động tác nào.
Nói hắn bị trận pháp mê hoặc cũng không đúng, nhưng nói hắn bị mê hoặc lại không sai. Quả thực là đem hai loại mâu thuẫn kết hợp lại với nhau khiến người khác khó mà lý giải.
Tại nơi này, cũng không chỉ có một mình Tô Thanh Phong phát hiện ra vấn đề, có không ít người cũng biết điểm này. Dù sao có nhiều người có nhân mạch, muốn biết nội dung nhập tông cũng không khó, cho nên họ rất nhanh liền biết được mình bị trận pháp mê hoặc.
Chỉ là hành động của họ cũng Tô Thanh Phong lại khác biệt một trời một vực.
Người thì muốn chém g·iết hắc vụ trước mặt, người thì lại mê luyến ở bên trong, người thì lại vạn phần sợ hãi…
Cũng chỉ có riêng Tô Thanh Phong lại bình chân như vại. Điểm này khiến không ít người chú ý tới, nhất là Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy, hai người họ đồng loạt đem ý thức đưa vào bên trong muốn xem Tô Thanh Phong gặp phải vấn đề gì.
Nhưng khi thấy được cảnh trước mắt, bản thân họ cũng kinh ngạc vô cùng.
Lúc này Tô Thanh Phong cùng bên ngoài không khác là bao, vẫn là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là hắc vụ kia lại biến thành hai đạo thân ảnh nữ tử, dáng người cực kỳ đẹp đẽ, khí chất thậm chí khiến hai người họ xuất hiện một tia tự ti. Mà hai đạo thân ảnh kia lại đang chém g·iết lẫn nhau.
Thấy cảnh này, Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy đều mộng.
Cho nên, tiểu tử này là muốn thấy nữ nhân đánh nhau, vẫn là sợ hãi nữ nhân đánh nhau? Hơn nữa, vì cái gì hai người họ lại không thấy được mặt mũi của hai nữ nhân kia?!
Dần dần, hai nữ nhân kia gương mặt dần hiện, chỉ là vẫn mang theo một dáng vẻ mơ hồ, không rõ mặt mũi.
Chỉ là…
Ánh mắt kia lại quá rõ ràng.
Hai thân ảnh kia đồng loạt dừng tay, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía hai người họ.
Tiêu Nhược Thủy cùng Dương Ngọc Lan phẳng phất như bị hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, toàn bộ linh hồn như bị thứ gì đó cực kỳ khủng bố đè lên khiến họ ngay cả dũng khí cử động cũng không dám.
Ngay lúc này, Tô Thanh Phong động.
Hắn bình tĩnh đi tới ngăn chặn tầm mắt của hai đạo hắc vụ kia.
Có Tô Thanh Phong che chắn, cảm giác áp bách ngay lập tức biến mất, Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy đồng loạt âm thầm thở phào một hơi. Chỉ là ánh mắt vẫn mang theo sợ hãi cùng hiếu kỳ nhìn về phía trước.
Ngay tại lúc này, ánh mắt họ đồng thời trừng lớn, con ngươi mang theo kh·iếp sợ nồng đậm.
Chỉ thấy hai đạo thân ảnh kia đem kiếm buông xuống, cả hai đồng loạt đi tới trước mặt Tô Thanh Phong, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Mà Tô Thanh Phong thì đứng yên tại chỗ một lúc, như thể đang hưởng thụ sự ôn nhu của hai người.
Sau đó, hắn lùi lại phía sau ba bước, nhẹ nhàng cúi đầu xuống như thể đang cảm tạ hai đạo thân ảnh kia.
Hai đạo thân ảnh kia nhìn nhau một cái rồi chia theo hai hướng quay người đi, biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, Tô Thanh Phong đứng thẳng dậy, bàn tay đưa lên, sau đó vung nhẹ xuống một cái, toàn bộ không gian như thể tan thành từng mảnh. Xung quanh hết thảy trở lại bình thường, vẫn là quảng trường đó, vẫn là vô số đệ tử nhắm mắt lại cố gắng thông qua trận pháp.
Khác biệt duy nhất chính là đạo thân ảnh bên dưới cùng hai nữ tử trên khán đài.
Như cảm nhận được ánh mắt hai người họ, Tô Thanh Phong quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy, hắn nở ra nụ cười, tay đưa lên trước ngực nhẹ nhàng bái một cái rồi đi ra khỏi quảng trường.
Hắn là người đầu tiên thoát khỏi trận pháp, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Thanh Phong.
“Tên đệ tử này không tệ, hắn xuất thân thế nào?!”.
“Ngay cả hắn ngươi cũng không biết? Hắn như là đại thiếu gia Tô gia, thời gian trước Hoa Thần Tế Điển biết sao, hắn gây ra động tĩnh không nhỏ”.
“Thì ra là hắn, xem ra Tô gia lại xuất ra một vị thiên kiêu”.
“Nghe nói Tô gia còn có một vị tiểu công chúa, thiên phú so với hắn cũng không kém bao nhiêu, xem ra lần này Tô gia thật sự bay lên”.
Đám người nghị luận không thôi, chỉ có Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy hai mắt kh·iếp sợ nhìn nhau.
“Chuyện vừa rồi, không nên nói cho bất luận kẻ nào”.
“Ta biết, sợ rằng dù ta nói cũng sẽ không có người tin tưởng”.
Hai người truyền âm nói chuyện với nhau.
Có trời mới biết vừa mới họ sợ hãi thế nào.
Họ rất rõ ràng, vừa mới có lẽ thật sự là do trận pháp, nhưng kể từ khi đôi mắt hai nữ nhân kia hiện ra, như vậy… liền không còn là trận pháp nữa, mà là ý thức của hai nữ nhân kia buông xuống.
Có thể vận dụng loại thủ đoạn này, đơn giản tới nói không phải cấp bậc của họ có thể hiểu được.
Thậm chí mở miệng nghị luận cũng không dám.
Có thể làm đến loại tình trạng này, sợ rằng thấp nhất cũng là Bất Hủ cảnh, mà cấp bậc đại năng như vậy, dám tùy tiện nghị luận, e rằng không biết chữ c·hết viết như thế nào.
Càng làm cho họ sợ hãi cùng kinh ngạc hơn chính là hai nữ nhân kia lại đối với Tô Thanh Phong mang theo một tia… ôn nhu cùng chiều chuộng.
Họ không biết Tô Thanh Phong cùng hai vị nữ nhân kia có quan hệ gì, nhưng quan hệ khẳng định là tốt. Chỉ cần có tầng quan hệ này, tương lai Tô Thanh Phong nhất định sẽ rất tươi sáng.
Nhất là Dương Ngọc Lan, nàng lúc này đều có chút không đè được ý cười trên mặt.
Trái ngược với họ, Tô Thanh Phong lúc này lại có chút rầu rĩ không vui.
Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, vừa mới đầu thấy cảnh tượng kia, là tâm ma của hắn.
Hai nữ nhân kia đều đối với hắn có ân.
Hắn sợ nhất chính là hai người họ đánh nhau, nhất là ở trước mặt hắn.
Mà sau đó, hắn cũng biết được, là hai người kia buông xuống.
Mặc dù không nói một lời, nhưng tại trước mặt họ, Tô Thanh Phong hoàn toàn không có bất kỳ bí mật nào. Cũng có lẽ vì thế họ mới cảm nhận được vui vẻ, dù cho đối mặt chuyện này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần họ đều nhịn không được cảm thấy vui vẻ.
Cho nên khi ý thức buông xuống, hai người họ mới đồng thời dừng tay.
Đem mê vụ trong lòng vứt bỏ, Tô Thanh Phong lúc này trên mặt đã hiện ra nụ cười, không phải vì do hắn là người đầu tiên tỉnh lại, mà là hắn có thể tận mắt chứng kiến “tâm ma” tan biến mà vui vẻ.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.