Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
Cảm giác áp bách đè lên trên thân Tô Thanh Phong.
Loại cảm giác này cùng với uy áp của cường giả là hai loại cảm giác khác nhau, mà hắn nhưng đã từng cảm nhận qua loại cảm giác này.
Không sai, chính là cảm giác trên người hai nữ nhân kia phát ra.
Tô Thanh Phong trong đầu suy nghĩ miên man bất định, hắn biết chuyện này nhất định là chuyện tốt, tối thiểu nhất hai nữ nhân kia sẽ không hại hắn, cho dù trước mắt nhìn như rất nguy hiểm, nhưng hắn biết cuối cùng rồi sẽ chẳng có chuyện gì.
Hắn rất rõ ràng, bất kể quá trình ra sao, hắn nhất định sẽ nhận được chỗ tốt lớn nhất.
Nhưng…
Hắn không biết đây là tốt hay xấu, khi tương lai bị người khác sắp đặt sẵn, giống như mỗi một bước đi của hắn đều thông qua người khác tính toán tỉ mỉ, đi nơi nào có lợi nhất, tránh đi chỗ nào nguy hiểm nhất.
Tương lai như vậy, không có lấy một chút mong đợi.
Chỉ là…
Cũng không phải hắn già mồm, nếu như chỉ là người bình thường, nói thật, cảm giác này thật sự không tệ. Dù sao khởi bước của ngươi so với người khác bước ra dài hơn, cũng cao hơn. Hắn có thể tận hưởng lấy quá trình này, thậm chí có thể tự mình đi thiết kế một chút chi tiết để cho tương lai càng thêm phong phú.
Nhưng, giống như nữ nhân kia từng nói.
Nơi này là khác biệt, cũng không phải cuộc sống của người bình thường như ở kiếp trước. Cuộc sống như vậy, nữ nhân kia đã nói qua hắn đã trải qua vô số lần, gần tới 10 vạn lần.
Hắn không biết, nếu như lần này lại đi giống như những lần trước, rốt cuộc ý nghĩa ở đâu.
Trong mắt Tô Thanh Phong tràn ngập mê man, khó hiểu, thậm chí ngay cả hắn đã bước lên bậc thang thứ bao nhiêu cũng không biết. Có lúc, hắn dừng lại, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn lên trên đỉnh cao nhất.
Hắn không biết mình đã đứng đây bao lâu, bên cạnh hắn đã có không ít người đi qua, thậm chí khoảng cách giữa hắn và những người kia càng lúc càng xa. Hắn vẫn đứng tại đó không có lấy một chút động tác nào.
Không nghi ngờ gì, tình huống của hắn dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Đương nhiên, sẽ không có người đi mỉa mai hay châm chọc, dù sao nơi này còn chưa tới bậc thang thứ 50, sẽ không có người tin tưởng Tô Thanh Phong không vượt qua nổi nó.
Dương Ngọc Lan cùng Tiêu Nhược Thủy liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hiện lên một chút lo lắng.
Ngay tại lúc họ đang do dự không biết nên nhắc nhở Tô Thanh Phong hay không, một cảnh tượng khiến người khác giật nảy mình hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên cao đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Thanh Phong.
Người này không ai khác, chính là Tiêu Tiên Nhi. Mà bên cạnh này, Tô Thanh Hàn cũng nối gót theo sau, cả hai người họ sớm đã chú ý tới tình huống của Tô Thanh Phong, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng họ nhìn ra được ánh mắt Tô Thanh Phong bên trong chứa đựng đầy hoang mang cùng bất an.
Đám người thấy hai người kia đi xuống, quả thực kinh ngạc tới ngây người.
Phải biết, leo lên mỗi một bước đều rất khó khăn, mà hai người kia sớm đã vượt qua bậc thang thứ 100, lại tình nguyên đi xuống chỉ vì Tô Thanh Phong. Nếu một lần nữa leo lên, như vậy áp lực trên người hai người họ phải tăng lên gấp đôi.
Đây cũng là một trong những lý do xuất hiện quy tắc không thể tại trên Đăng Thiên Thê động thủ.
Nếu áp lực quá lớn, khả năng cao sẽ đè c·hết một cái thiên tài.
Tiêu Tiên Nhi cùng Tô Thanh Hàn lại tình nguyên đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy cũng phải đi xuống với Tô Thanh Phong.
“Điên rồi! Hai tiểu nha đầu kia thật sự điên rồi!”.
“Không có người nào nói cho hai nha đầu kia biết sao? Làm sao lại xuất hiện chuyện hoang đường như vậy?!”.
“Có khả năng hay không… hai tiểu nha đầu kia căn bản không quan tâm thứ tự?!”.
Lời vừa ra, đám người liền rơi vào im lặng.
Không phải họ không muốn phản bác, nhưng mà sự tình xuất hiện trước mặt họ như vậy, họ thật sự không biết nên dùng lý do gì để phản bác.
Tô Thanh Hàn còn dễ hiểu, dù sao Tô Thanh Phong đối với nàng cực tốt, thậm chí hi sinh tài nguyên tu luyện trong gia tộc chỉ để cho nha đầu này trở lại Tô gia. Chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì, cho nên Tô Thanh Hàn làm như vậy họ miễn cưỡng hiểu được.
Nhưng mà Tiêu Tiên Nhi, họ thật sự không hiểu.
Bằng hữu? Nhưng hai người này gặp nhau còn chưa tới một tháng, số lần có thể dùng một bàn tay để đếm ra.
Tình cảm? Thôi đừng đùa, chỉ là hai cái thiếu niên thiếu nữ 10 tuổi, hiểu cái gì là tình cảm.
Như vậy… đến cùng là vì cái gì?!
“Nha đầu này…”.
Dương Ngọc Lan nhất thời nói không ra lời.
Mặc dù đối với Tô Thanh Hàn trở lại Tô gia, nàng là không có ý kiến, đối với Tô Thanh Hàn cũng không có phản cảm gì. Nhưng nàng còn thật đúng là chưa từng dùng tình cảm chân thật đối với nha đầu này, nhiều nhất cũng chỉ xem như là một trưởng bối từ ái đối với con cháu trong gia tộc mà thôi.
Nhưng hiện tại, nàng có chút động dung.
Xem ra, vẫn là Phong nhi ánh mắt tốt.
Nàng quyết định, sau này sẽ đem Tô Thanh Hàn đối đãi giống như nữ nhi ruột thịt của mình.
Mà ngồi bên cạnh Tiêu Nhược Thủy cũng âm thầm thở dài, nàng biết tính cách của Tiêu Tiên Nhi. Nha đầu này làm như vậy, tám phần là vì báo ơn cứu mạng, bên trong xen chút một chút cảm tình ngây thơ.
Cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Đăng Thiên Thê.
Tiêu Tiên Nhi cùng Tô Thanh Hàn đi tới trước mặt Tô Thanh Phong, cả hai đồng loạt đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, âm thanh lo lắng vang lên.
“Ca, ngươi không sao chứ?”.
“Thanh Phong, ngươi thế nào?!”.
Âm thanh kia hai người khiến cho Tô Thanh Phong đang tại trong mê man tỉnh lại. Khi nhìn thấy hai người họ, Tô Thanh Phong có chút sửng sốt, hắn miễn cưỡng nở ra nụ cười nói.
“Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng cho ta”.
“Mặc dù không biết ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết ngươi có chuyện giấu trong lòng. Không ngại đem nó nói ra, mặc dù ta không dám chắc mình biết cách giải quyết, nhưng ta nghĩ có thể làm người nghe của ngươi”. Tiêu Tiên Nhi lên tiếng.
“Ca, ngươi nếu có chuyện gì phiền lòng, có thể nói cho ta biết. Ngươi không phải từng nói nếu ta gặp chuyện gì, không nên che giấu ngươi hay sao. Hiện tại ngươi cũng không cần giấu ở trong lòng, có thể chứ?”. Tô Thanh Hàn mím môi nói.
Nghe vậy, Tô Thanh Phong nội tâm hơi mềm xuống, hắn đưa tay lên xoa đầu Tô Thanh Hàn nói.
“Nha đầu, lại dám dùng lời nói của ta để nói ta? Muốn tạo phản sao?”.
“Đừng xoa, tóc đều lộn xộn”. Tô Thanh Hàn đưa tay giữ lại bàn tay của Tô Thanh Phong, nàng bất mãn bĩu môi đáp.
Tô Thanh Phong cười cười, đem bàn tay thu lại, hắn trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
“Ta cũng không biết nên nói thế nào, cảm giác như thể con đường phía trước trở lên rất rõ ràng, rõ ràng tới mức ta đều hoài nghi đến cùng là chuyện gì đang xảy ra”.
Tô Thanh Hàn: …
Tiêu Tiên Nhi: …
Đại ca, ngươi nói tiếng người được không? Chúng ta nghe thật sự không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Thấy vẻ mặt hai người, Tô Thanh Phong khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp.
“Nói thế nào đây, cảm giác giống như con đường trước mặt ta có rất nhiều hố sâu, bước sai một bước liền gặp nguy hiểm. Nhưng nội tâm ta lại cảm giác được, nên bước tới nơi nào là an toàn, giống như thể ta đã đi qua con đường này vô số lần”.
“Mà cuối con đường kia, chính là thứ quý báu nhất thế gian, lấy được nó, liền lấy được hết thảy. Nhưng cũng chính vì thế nên ta mới cảm thấy có chút… hoang đường”.
“Giống như thể… có người đã sớm sắp đặt sẵn con đường này, lại đem vị trí an toàn đặt trước mặt ta, để cho ta bước theo chỉ dẫn”.
“Ca, cái này không phải đơn giản sao? Cứ đi tiếp nha, tại sao phải suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đó làm gì?!”. Tô Thanh Hàn khó hiểu hỏi.
Tiêu Tiên Nhi như có điều suy nghĩ, trầm tư trong giây lát nàng liền lên tiếng.
“Ý ngươi là… ngươi cảm thấy mình đã đi qua con đường này vô số lần, cũng đã sớm nhận được vật quý báu nhất vô số lần, là ý này sao?!”.
“Đại loại như vậy. Cho nên ta mới cảm giác, con đường này đã đi qua vô số lần, nếu như không bước theo con đường đó, như vậy sẽ đối mặt với nguy hiểm chí mạng, mà cuối cùng dù cho vượt qua được, thì kết quả cũng vẫn là nhận được thứ quý giá nhất kia”.
“Như vậy… lại bước đi trên con đường này, đến cùng có ý nghĩa gì chứ”. Tô Thanh Phong đáp, trong mắt hắn hiện lên vẻ mê mang nồng đậm.
Tô Thanh Hàn như có điều suy nghĩ, chỉ là nàng không biết nên nói cái gì, dù sao tuổi thở của nàng rất khó khăn, cho nên đối với mấy thứ xã vời này dù cho hiểu cũng không biết nên dùng từ ngữ nào đi nói.
Mà Tiêu Tiên Nhi lúc này cũng hiểu được sự mê man của Tô Thanh Phong, nàng mỉm cười bình thản nói.
“Tại sao muốn nghĩ nhiều như vậy đâu? Dù cho ngươi cảm giác mình đã đi rất nhiều lần, nhưng mà lần này không phải chính người đi hay sao?”.
“Ý ngươi là…”.
“Giống như tiểu thuyết, cái gì mà ma tôn trùng sinh, nữ đế trùng sinh… những thứ này đều rất vô nghĩa. Nhìn như không có thay đổi gì, nhưng, nhân vật chính, vẫn là nhân vật chính sao?”.
“Tiếp nhận lấy một đoàn ký ức mới, tính cách thay đổi, cách làm người thay đổi, ngươi… vẫn còn là chính ngươi sao?”.
“Cho nên, hiện tại, ngươi không phải là chính ngươi sao? Nghĩ nhiều như vậy làm gì?!”.
Một lời nói làm tỉnh người trong mộng.
Tô Thanh Phong sửng sốt trong giây lát, sau đó phá lên cười, cười rất khoa trương, nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Như thể, hắn đem sự mê man của mình từ trên vai ném xuống.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.