Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 36: Năm năm sau, nội môn tỷ võ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Năm năm, giống như một cái chớp mắt. Tô Thanh Phong lúc này đã 18 tuổi, so với năm năm trước, ngoại trừ ngoại hình, khác biệt cũng không nhiều. Trước kia hắn từng dự đoán qua, thắp sáng ba cánh hoa phải tốn hơn bố năm. Nhưng thời gian thực so với hắn nghĩ còn dài hơn. Hắn còn cho rằng chỉ cần đem linh khí hấp thu, thắp sáng cánh hoa là được, chỉ là không nghĩ tới, khi cánh hoa thứ ba thắp sáng lên, hắn còn phải lĩnh ngộ đầy đủ sức mạnh của cánh hoa thứ ba mới có thể đột phá. Hiện tại, hắn xem như đạt tới Ngưng Thần cảnh đỉnh phong, kém một bước liền có thể sáng lên cánh hoa thứ tư, bước vào Hóa Nguyên cảnh. Chỉ là đáng tiếc, vẫn là kém một bước. Hắn vẫn không hiểu rõ hoàn toàn sức mạnh mà cánh hoa thứ ba mang tới. Hắn chỉ hiểu rõ đại khái là cánh hoa thứ ba mang tới cho hắn một loại cảm giác, đạt tại võ đạo chính là “Ý”.
Giống như kiếm ý, đao ý… Nhưng mà “Ý” của hắn, lại không phải mấy thứ này, mà là một loại ý cảnh hoàn toàn khác biệt. Hắn thậm chí còn từng dựa theo kiếm ý để suy diễn, nhưng thực tế lại đánh cho hắn một đòn chí mạng, khiến hắn mất tới nửa năm mới khôi phục lại. Hiện tại xem như rõ ràng, hắn chẳng những là “phế vật” ngay cả bản thân muốn lĩnh ngộ kiếm ý cũng bị kiếm ý chém một kiếm. Kiếp trước hắn đến cùng làm điều thất đức gì mà để hiện tại phải chịu loại tội này chứ?! Hô! Đem ý nghĩ trong lòng thu lại, Tô Thanh Phong mở mắt ra, trong mắt ý cười càng lúc càng đậm. Năm năm! Lại thêm ba năm trước đó, hắn nhịn xuống tám năm. Đã nhiều lần Dương Tuyết tới tìm hắn, nếu không phải hai năm trước hắn cố ý biểu thị ra thực lực Ngưng Thần cảnh cho nàng xem, chỉ sợ sớm bị nàng phiền c·hết. Nhất là khi biết được mẹ hắn đồng ý giao dịch kia, nàng càng lúc càng tìm hắn thường xuyên. Loại cảm giác này thật đúng là mệt mỏi. Hiện tại, thực lực của hắn cũng đã đủ ứng phó với đám “thiên tài” kia, cũng là lúc nên đi ra làm náo động một chút. Dù sao, hắn đã im lặng quá lâu. “Hôm nay giống như là nội môn thi đấu, đã như vậy, cũng nên tham gia náo nhiệt một chút”. … Phanh! Một đạo thân ảnh bay ra rơi xuống võ đài. “Học được một chút bản sự liền dám khiêu khích ta? Thật đúng là không biết sống c·hết”. Tiêu Phàm nhìn người bị mình đánh rơi xuống võ đài lạnh lùng nói. “Người chiến thắng, Tiêu Phàm!”. Tiêu Phàm gương mặt dửng dưng, hắn đi xuống võ đài, hướng về phía Tiêu Tiên Nhi đắc ý nói. “Tỷ, thấy thế nào?”. Tiêu Tiên Nhi liếc hắn một cái, cũng không có lên tiếng đáp lại. Thực lực Tiêu Phàm lúc này mặc dù không bằng nàng, nhưng cũng đã đạt tới Ngưng Thần cảnh nhất giai. Đặt tại nội viện, có thể xem như đứng hàng 10 người mạnh nhất, dù sao nàng lúc này cũng chỉ mạnh hơn hắn một giai mà thôi.
Trong đầu hiện lên hình dáng của Tô Thanh Phong. Năm năm qua, Tô Thanh Phong đóng cửa tu luyện, nàng chưa từng chân chính gặp hắn một lần nào. Ngay cả Tô Thanh Hàn cùng Tô Thanh Tuyết tới cũng bị ngăn ngoài cửa. Nếu không phải biết rõ hắn muốn bế quan tu luyện, nàng còn từng lén lút nhìn lén hắn, thậm chí tại bên ngoài động phủ của hắn rình xem suốt năm ngày, lúc này nàng mới tin tưởng hắn bế quan tu luyện, mà không phải cùng mấy người các nàng xảy ra mâu thuẫn gì. Hơn nữa mỗi tháng nàng đều tới một lần, nếu không dựa theo thời gian bế quan tới nói, nàng còn thật cho rằng hắn xảy ra chuyện. “Thành Hàn, đều năm năm, hắn còn chưa xong sao?”. Tiêu Tiên Nhi nhịn không được nhẹ giọng hỏi. “Tiên Nhi, ta cũng không biết. Ca ca trước đó nói cần bế quan một đoạn thời gian dài, ta không nghĩ tới thời gian này lại dài tới năm năm”. Tô Thanh Hàn ngồi bên cạnh nghe vậy cũng có chút buồn bực nói. Nàng cũng giống với Tiêu Tiên Nhi, chỉ là khi nhìn thấy Tô Thanh Phong ngồi một chỗ như một bức tượng, lâu ngày nàng liền cảm giác rất khó chịu. Ca ca nàng đến cùng lúc nào mới bế quan xong chứ?! “Trận tiếp theo, Trần Khôn, Tô Thanh Hàn”.
Lúc này, âm thanh vang lên. Tô Thanh Hàn thu lại suy nghĩ, nàng tung người nhảy lên trên võ đài. Trần Khôn đứng đối diện, ánh mắt bình tĩnh nhìn lấy Tô Thanh Hàn. Sau đó hắn nở nụ cười nói. “Tô Thanh Hàn, xem ra ba tháng qua thực lực của ngươi cũng không có tăng lên chút nào”. “Tăng lên hay không cũng không ảnh hưởng việc ta thắng ngươi”. Tô Thanh Hàn bình tĩnh đáp lại. Trần Khôn cùng Tô Thanh Hàn trước kia cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng Trần gia cùng Tô gia quan hệ trong đó, dẫn tới hai người không thể không đối đầu. Bắt đầu từ hai năm trước, Trần Khôn liền bắt đầu làm khó Tô Thanh Hàn, nhiều lần khiêu khích, thậm chí động thủ. Nhưng mỗi lần hắn đều không chiếm được chỗ tốt gì, thực lực Tô Thanh Hàn rất mạnh, mặc dù không thắng được hắn, nhưng hắn cũng không làm được gì Tô Thanh Hàn. Trừ khi liều mạng, nếu không muốn thắng còn thật rất khó. Nhưng hiện tại khác biệt, thể chất của hắn đã gần tới đại thành, quan trọng nhất, kiếm ý của hắn cũng đột phá, mà cảnh giới của hắn cũng bước vào Ngưng Thần cảnh nhị giai. Có thể nói, so với ba tháng trước, thực lực của hắn mạnh hơn không chỉ gấp đôi. Tô Thanh Hàn cũng cảm ứng được linh khí ba động trên người hắn, ánh mắt hơi nheo lại. Chỉ là nàng cũng không lo lắng, dù sao, át chủ bài của nàng lại không ít. Rất nhanh, trận đấu bắt đầu. Trần Không cũng không nói nhảm thêm câu nào, hắn lập tức rút kiếm chém tới. Tô Thanh Hàn giật mình, nàng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ mà đạo kiếm quang kia mang tới. Không hoang mang chút nào, nàng lập tức né tránh. Trần Không không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt nàng, múi kiếm đâm ra, chỉ trong chớp mắt liền đâm ra vô số kiếm ảnh. Đại Nhật Thập Tam Kiếm! Võ kỹ thành danh của Ẩn Kiếm phong phong chủ Bạch Vô Trần. Xoát! Tô Thanh Hàn nhanh chóng lùi lại, bàn tay nắm chặt thanh kiếm, liên tục không ngừng vung lên muốn chặn lại. Chỉ là lần này Trần Khôn mang theo quyết tâm muốn đánh bại nàng, cho nên hắn vận dụng lấy toàn bộ thực lực. Xẹt! Xẹt! Xẹt! Trong nháy mắt, trên người của Tô Thanh Hàn xuất hiện lấy vài vết kiếm, máu tươi chảy ra. “Kiếm ý!”. “18 tuổi lĩnh ngộ kiếm ý, tiểu tử này thiên phú thật đáng sợ”. “May mắn hắn không mang theo sát ý, nếu không một kiếm kia Tô Thanh Hàn nhất định trọng thương”. “Bạch phong chủ, đồ đệ của ngươi thật giỏi”. “Ha ha, có thể để ta tự mình nhận đệ tử, thiên phú làm sao sẽ kém cỏi”. Bạch Vô Trần cười lớn đáp lại. Trần Khôn có thể nói tăng lên thể diện cho hắn. Ngoại trừ việc lúc nào cũng thích kiếm chuyện với Tô Thanh Hàn, còn lại đều rất không tệ, bất kể là tác phong làm việc, đối nhân xử thế đều không kém chút nào. “Đáng tiếc, nha đầu kia nếu như chịu gia nhập vào Hạ Loan phong, cũng không đến mức thua với Trần Khôn”. Một âm thanh nữ tử vang lên, người này gọi Bách Lý Tu Di, phong chủ Hạ Loan phong, thực lực so với Bạch Vô Trần cũng không kém chút nào, một tay Tu Di kiếm quyết cũng không yếu hơn bất cứ ai. Đáng tiếc, trước kia nàng từng muốn nhận Tô Thanh Hàn làm đệ tử, nhưng nha đầu này lại không chịu, nhất định muốn cùng Tô Thanh Phong gia nhập cùng một phong. Ban đầu nàng cũng không nghĩ nhiều, nếu như Tô Thanh Phong thật sự gia nhập vào Hạ Loan phong, nàng còn kiếm lời đâu. Dù sao thiên phú hắn còn tại đó, nếu như Tô Thanh Phong gia nhập vào, nàng kiếm lời tới tận hai cái đệ tử thiên tài. Ai biết, tiểu tử kia bế quan, ròng rã năm năm đều không thấy mặt. “Không cần bận tâm. Thiên tài sở dĩ gọi là thiên tài, chẳng những vì bản thân thiên phú, còn có ý nghĩ riêng của mình. Hơn nữa, Tô Thanh Hàn cũng không phù hợp gia nhập vào bất kỳ một phong nào. Thiên phú của nàng tại Vạn Linh tông không phải không có người có thể chỉ dạy, chỉ là…”. Lúc này, Dương Tuyết lên tiếng. Đám người nghe vậy cũng biết là ai, cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt mang theo một chút tiếc hận. Nếu như lại thêm hai năm tiểu tử kia còn không ra, như vậy Tô Thanh Hàn triệt để mất đi thời gian quý giá nhất. Bởi vì người kia chỉ nhận đệ tử dưới 20 tuổi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.