Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 11: Giai cấp tận thế



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Oành — Mèo đen rơi đầu, sức mạnh vô danh ngăn cản âm thành bên trong và bên ngoài khách sạn cũng biến mất, tiếng giao chiến ồn ào chui vào tai Phong Vũ. " Có đánh nhau ? " Tạm thời không có ý định xen vào, Phong Vũ hơi mở lồng bàn tay, quy định đã thay đổi: 1. Từ 0 giờ ngày hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, nghiêm cấm nhìn bằng hai mắt. 2. Từ 0 giờ ngày hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, nghiêm cấm bay lượn hoặc lơ lững. " Vẫn là hai điều luật pháp?" Nhìn thoáng qua, Phong Vũ giật mình theo bản năng liền che lấy một con mắt, nhưng không kịp rồi. Ba ~
Một cây roi vô hình từ hư không đập xuống, đánh thẳng vào linh hồn. Fuck !! Hắn lập tức vặn vẹo toàn bộ khuôn mặt, hai gối hơi khuy nhưng không ngã xuống, xem r¿ sau cú đánh lần trước cơ thể này đã quen hơn một chút. Chỉ là với tình hình này sau đó hắn vẫn phải ăn roi dài dài rồi. Rất nhiều kiểu quy tắc chỉ cần vừa xuất hiện là hắn đã vi phạm, như cái chết tiệt vừa xuất hiện này này. Chờ đợi vài phút cho cơn đau trôi qua, Phong Vũ nhìn kỹ các dòng chữ trong lòng bàn tay. Cái thứ hai bị hắn bỏ qua, danh sách 9 thì bay cái gì mà bay, muốn bay cũng không làm được, phải chờ danh sách 6 đã. " Phong quyến giả " tất nhiên là có thể bay lượn trên không trung theo cơn gió. Còn cái thứ nhất...không nhìn bằng hai mắt, vậy ta nhìn một mắt không phải được rồi sao ? Phong Vũ dùng một tay che mắt hơi trầm tư : " Có thể dùng tay nhưng đây không phải phương án lâu dài...xem ra ta phải hóa thân làm cướp biển rồi ! " Trong văn hóa đại chúng, hình ảnh của cướp biển là như thế nào ? Một tên bậm trợn mặt đầy râu ria, trên đầu quấn dây, một mắt bịt bởi vải đen, tay cục đeo móc sắt, thêm một con vẹt đỏ bám trên vai nữa là vừa đủ bộ. Hắn không cần đủ bộ, nhưng cần một cái bịt mắt. Lạch cạch, lạch cạch... Trong phòng, Lý Hổ điên cuồng lay cửa nhưng không có tác dụng gì, cả căn phòng. như bị bức tường vô hình vây kín lại, sức người không thể phá vỡ được. Quân Hạo nhìn không nổi, lạch cạch mãi nhức hết cả đầu liền nói. ” Đừng cố nữa, đến cả đạn đều không xuyên qua, ngươi nghĩ dùng thân thể máu thịt làm được gì sao ” Hừ! Lý Hổ rên một tiếng, máu liều nổi lên, trực tiếp một quyền vào cửa, sau đó...không có sau đó. " Ui " Hắn kêu một tiếng, tay thì sưng lên còn cánh cửa vẫn y nguyên. "..." Quân Hạo im lặng, Đồ...ngu ! Lý Hổ vừa xoa tay, cửa chính liền đập thẳng vào đầu hắn.
nạn Phong Vũ giải phóng bức tường vô hình, vừa mở cửa liền đập trúng người, đi vô liền thấy ai đó nằm ngửa dưới sàn. " Ngươi đứng đấy làm gì ? " Phong Vũ bước vào nói. " Lão đại, ngươi bị thương rồi ? " Quân Hạo thấy Phong Vũ dùng một tấm vải trắng quấn ngang mắt phải liền cấp tốc hỏi. " Không có bị thương " Phong Vũ lắc đầu, lại dò hỏi. " Các ngươi ai có bịt mắt màu đen, kiểu cướp biển ấy, cho ta một cái " " Chúng ta móc đâu ra " Lý Hổ từ dưới đất ngồi dậy bất đắc dĩ nói. "Lão đại ngươi không bị thương thì đeo bịt mắt làm gì?” " Ta thích, ngươi có ý kiến ? " Lý Hổ đầu gục xuống, vội lắc đầu. " Không có, không có " Không hiểu sao hắn thấy lão đại hôm nay uy nghiêm một cách bất thường.
" Mấy chỗ mua bán nhỏ ở khu tập trung chắc sẽ có, ta sẽ cho mấy người bên dưới đi vài vòng tìm mua " Quân Hạo nhanh chóng có phương án. " Cứ làm thế ” Phong Vũ gật đầu đồng ý, đối với hắn thì có càng tốt, không có cũng không sao. Vải trắng cũng tàm tạm, khó chịu ở chỗ là giống. nhà có tang, màu khác thì trông dị hợm hơn nữa, tốt nghất vẫn là màu đen. Uỳnh — Bất ngờ một tiếng nổ lón vang tới từ ngoài, khách sạn đều rung lên, Lý Hổ lắc lư suýt thù nằm ra đất, còn Quân Hạo cùng Phong Vũ trọng tâm rất tốt nên không vấn để gì. " Lão đại, bên ngoài có xung đột, cần ra xem xét sao ? " Quân Hạo cảnh giác nắm chặt súng, động tĩnh lớn như vậy không phải kẻ tầm thường có thể làm ra được. " Không cần " Phong Vũ tùy tiện ngồi xuống cạnh giường, găng tay xám hơi lay động, nói: " Rất nhanh thôi sẽ kết thúc " Bên ngoài, trật tự nhiều hơn hỗn loạn, rất rõ ràng, lực lượng của hải cảng có phần thắng lớn hơn. ... ... A!! Thân thể Thiếc Nhân bành trướng đạt đến hai mét rưỡi, toàn thân sắt thép bóng loáng đen nhánh, vô cùng bá khí, hai tay nắm rìu dồn sức nhắm vào đầu gấu bổ xuống. Rống ! Hai cái tay gấu lón từ đống máu thịt chui, va chạm trực diện với rìu sắt nhưng chỉ nháy mắt đã bị chặt làm đôi. " Tốt lắm, nó suy yếu " Thiếc Nhân hưng phấn lên, ra tay càng dũng. mãnh. Dựa vào thân thể sắt thép nên không thèm phòng ngự, rìu rìu thấy máu, vô cùng tàn bạo, hai bên đánh giằng co một hồi, núi thịt vậy mà từ bốn mét co lại thành hai mét, rất rõ ràng, nó đang dẫn suy yếu. Oanh — Sau một tiếng vang lớn, nửa cái đầu gấu đột nhiên nổ tung. Từ xa, trên nóc nhà chui ra mấy cái nòng súng đen nhánh, là mấy tay bắn tỉa thay phiên nhau tiêu hao sức mạnh của quái vật. Cuộc giằng co vẫn đang tiếp tục, đống máu thịt đã co lại còn một mét rưỡi, trên người Thiết Nhân lúc nãy cũng đã xuất hiện nhiều vết cào sâu tới xương nhưng không hể có máu chảy ra, vì toàn bộ thân thể hắn, dù máu hay nội tạng đều là sắt thép. Một tay nắm chuôi rìu, vừa định ra một chiêu lốc xoáy xoay tròn chém đứt toàn bộ dây gai thì hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, thân thể to lớn nhảy ngược về sau. Chân Thiết Nhân vừa chạm đất, ở xa xa đống máu thịt bất thình lình cứng đờ lại. Kế đó máu thịt bành trướng căng phồng lên một chút... Phốc, phốc, phốc — Hàng trăm lưỡi sắc bén từ bên trong thân thể nó phóng ra, đống máu thị cứ thế bị cắt làm hàng ngàn mảnh. Tí tách ~ Máu thịt tơi xuống hết, làm lộ ra một thân ảnh ở bên trong. " Nguyệt Ly, làm tốt lắm ! " Thiết Nhân vác rìu lại gần, một cước giẫm nát nửa cái đầu gấu. ” Coi như có một cái kết thúc " Lân Ngân Ly gật đầu thoáng cười nhẹ, lại nhìn về phía cơ thể đã dính toàn máu tươi cùng thịt vụn, một mặt ghét bé kên rên. " Hôi quá " Binh sĩ đi tới, bắt đầu quét dọn chiến trường. Quái vật này có cấp độ rất cao, phải đến tận hai vị người thức tỉnh ra tay, khó khăn lắm mới giết được nó. Tổng tư lệnh miền Đông chính là cấp trên của Hải cảng, bọn họ có một hệ thống phân chia vô cùng rõ ràng. Nếu hình dung giai cấp trong tận thế là một kim tự tháp thì ở trên đỉnh tháp chính người thức tỉnh, mà động vật ngồi ngang hàng với bọn họ chính là " dị chủng ”. Người thức tỉnh nắm giữ sức mạnh siêu nhiên, dị chủng cũng thế, hai bên là kẻ tám lạng người nửa cân. Ở giữa kim tự tháp thì có ” người đột biến ” cùng " động vật biến dị ”. Nếu nói người thức tỉnh là phiên bản hoàn hảo, thì hai cái trên sẽ là phiên bản lỗi, bọn hắn cũng mạnh lên nhưng cái giá phải trả chính là thân thể dị dạng cùng lí trí bất ổn. Theo trong hồ sơ ghi chép thì Lâm Phi chính là người đột biến, thuộc dạng gấu xám. Còn ở dưới chân kim tự tháp thì tất nhiên là người bình thường, không có gì đáng nói. Dưới theo dõi của nàng cùng Thiết Nhân, các binh sĩ thu gom máu thịt rơi vãi của quái vật để đem đi đốt sạch. Bản thân máu thịt dị chủng thật ra rất có giá trị ăn uống, thậm chí tăng cường sức mạnh cho người ăn, nhưng không phải cái nào cũng ăn được. Giống thứ này, chẳng ai biết nó rốt cuộc là ” dị chủng " hay là " người đột biến " nhưng nhìn từ bề ngoài tuyệt đối có kịch độc cùng ô nhiễm. Phải đốt cho sạch sẽ ! " Trung tá " Lân Nguyệt Ly nghe người gọi mình, quay sang liền thấy cấp dưới thân cận là Vân Hi chạy tới, vẻ mặt rất nghiêm túc. " Có chuyện gì không Vân Hi, không quá quan trọng thì chờ lát lại báo cáo, ta cần tắm rửa cái đã " Nàng vô lực giơ hai tay, cả người đều là máu quá khó chịu. " Ta nghĩ là nó có liên quan đến dị chủng hoặc người thức tỉnh " Vân Hi cầm một chiếc máy tính, lập tức nói. " Cái gì ? Nói chỉ tiết ” Lân Nguyệt Ly nghe thấy vậy liền nghiêm túc rất nhiều.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.