Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 4: Găng tay Phán quyết



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Là một người siêu phàm bậc thấp, hắn không thể tỉnh táo trong giấc mơ nhưng tình huống này rất lạ. Phong Vũ đứng giữa một vùng tinh không tăm tối với nhưng ánh sao mờ ảo, nhìn về sau đó là căn phòng ngủ tĩnh mịch, trên giường nằm một tên thanh niên khí chất trầm ổn...bên cạnh là một thiếu nữ trẻ tuổi vòng đôi tay trắng nõn qua hông thanh niên. Thiếu nữ có vẻ e ngại, cố gắng giữ một khoảng cách, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại nằm sát lại gần, nói chung cảm xúc vô cùng phức tạp. Nhìn về trước là một vùng biển đang bị tàn phá bởi cơn bão sấm chớp, bên dưới biển động gầm thét bốc lên từng cơn sóng lớn. " Đó là...biển Sonia ? Nó đang bị tác động bởi quyền hành của Biểu tượng Tai ách " Hắn đưa tay muốn chạm tới, nhưng lại không đụng được gì, nhìn có vẻ gần nhưng không lại xa xôi không chạm tới nổi. Hít sau một hơi, hắn tạm thời từ bỏ. Lại nhìn quanh một vòng liền thấy giữa hai thế giới đang trôi nổi mấy món đồ.
Một lá cờ mang biểu tượng cơn bão cùng sấm chớp, một con rối quỷ dị mang hình dạng thiếu nữ với hai hốc mắt trống rỗng đen kịt, cùng cái miệng đứt toạc đến tận tai được khâu lại bởi những sợi chỉ đen, lại thêm một chiếc găng tay xám có hình thêu thanh kiếm bạc ở mặt trên. " Biểu tượng Tai ách, Thiếu nữ Trầm mặc, Găng tay Phán quyết ! " Phong Vũ trừng mắt, mấy thứ này rất quen. Trừ " Biểu tượng Tai ách " thuộc về Giáo hội Bão táp, hắn chỉ tạm thời nắm giữ ra, thì còn lại hai món kia đều là vật phong ấn của hắn. Cả hai đều là vật phong ấn cấp 1, " Thiếu nữ Trầm mặc " tương ứng danh sách 3 " Trầm mặc Môn đồ " của con đường " Bị Trói " và danh sách 3 " Bất lão Ma nữ " thuộc con đường " Ma nữ " " Găng tay Phán quyết " ứng với danh sách 3 " Thợ săn Hỗn loạn " thuộc con đường " Thẩm phán " Tại sao khi diễn ra " Tai họa Thương Bạch " hắn lại được cử đến canh gác biển Sonia ? Là vì kết hợp với hai món này hắn có thể đơn đấu thiên sứ hay chém g·iết danh sách 3 thánh giả, chỉ là không ai ngờ được hắn vừa đụng phải Thiên sứ vừa đụng Chân thần nên mới ngỏm củ tỏi sớm thế. " Ta có thể lấy nó ra nhưng không cách nào nhét vào lại ? " Phong Vũ hơi cau mày, vừa nãy là linh tính mách bảo, đối với người phi phàm thì linh tính luôn đúng trừ khi có ảnh hưởng từ bên ngoài. Do dự giây lát, hắn quyết định chỉ lấy " Găng tay Phán quyết " ra, dùng cho tự vệ. Phải biết mỗi cái vật phong ấn dù mang sức mạnh to lớn nhưng kèm theo đó là tác dụng phụ muốn mạng người sử dụng. Chẳng hạn như " Biểu tượng Tai ách " sẽ ngẫu hứng ném người sử dụng vào giữa một trận t·hiên t·ai c·hết người, và chính nó cũng sẽ tăng cường sức mạnh thần bí vào cơn t·hiên t·ai đó, đồng nghĩa với việc người sử dụng sẽ phải đối kháng với t·hiên t·ai do " Thiên sứ " danh sách 2 tạo ra. Nếu không phải " Chúa tể Bão táp " đã phong ấn bớt tác dụng phụ thì hắn cũng không dám cầm nó đi nghênh ngang ở bên ngoài. " Thiếu nữ Trầm mặc " cũng không kém phần nguy hiểm, vì có đặc tính của " Bất lão ma nữ " nên khi cầm sẽ có hai trường hợp nghiên trọng nhất, một là l·ây l·an d·ịch b·ệnh cùng ô nhiễm trên diện rộng, hai là tặng căn bệnh nặng nào đó cho người dùng. Tặng cho hắn một cơn đau tim c·hết người chẳng hạn, Phong Vũ tự nhận chỉ là danh sách 9 nên chỉ có thể dè dặt tránh xa. Hắn còn hoài nghi nếu mình mang ra thì cả cái đảo Tam Giác liền phải bay màu vì d·ịch b·ệnh. Cho dù tác dụng phụ nhẹ hơn cũng sẽ khiến hắn dần trở nên nữ tính và cực đoan. So với hai thằng nguy hiểm ở trên thì " Găng tay Phán quyết " hiền lành hơn nhiều. Mỗi ngày nó sẽ đưa ra từ một đến ba dòng luật pháp nhất định phải tuân theo, các quy định có thể thực hiện và không quá vô lí, nếu làm trái sẽ phải nhận trừng phạt, có thể là vung roi, chặt tay chân, thậm chí phán quyết cuối cùng là t·ử v·ong. Nó còn có một nhược điểm nữa, đó là khi sử dụng năng lực cấp độ quá cao nó cũng sẽ ngẫu nhiên đưa ra luật pháp, mặc dù thời gian áp dụng tương đối ngắn, nhưng trong một trận chiến sinh tử nếu xuất hiện quy định trời ơi đất hỡi thì có mà q·ua đ·ời tại chỗ.
Có chút nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận tuân theo quy định là không sao. " Chính là ngươi " ... Trời sáng, mặt trời chiếu qua cửa sổ rơi vào mặt Phong Vũ. Ánh mắt đen nhánh vô cảm mở ra, nhìn qua bên phải thiếu nữ đã sớm xuống giường không biết đi đâu rồi, ở dưới nhà bếp có chút động tĩnh. Tối hôm qua Lý Tử Hân đi vào liền nằm xuống bên cạnh hắn, tất nhiên là không làm gì thêm cả, chỉ ngủ thôi. " Là ngươi sao ? " Nhìn qua tay phải lúc này đã mang lên một chiếc găng tay xám, mặt trên mu bàn tay có thiêu hình một thanh kiếm bạc với mũi kiếm chỉ hướng cổ tay. Tốt lắm, hiện tại coi như có đủ sức tự vệ. " Không biết quy định hôm nay sẽ là cái gì " Phong Vũ vừa nói thầm vừa mở lòng bàn tay phải ra, nơi đó có một dòng chữ ghi bằng ngôn ngữ siêu nhiên. 1. Từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, nghiêm cấm nói trên ba từ.
2. Từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, không cho phép ngủ nằm thẳng lưng. Luật pháp chỉ được áp dụng khi hắn nhìn thấy, nhưng nếu như bỏ qua không thèm nhìn, thì kết cục sẽ càng thảm hơn. Nó thuộc về khái niệm " Coi thường luật pháp là có tội, phải bị trừng phạt " và phán quyết cuối cùng thường là t·ử v·ong. " Hai dòng quy định, cái thứ hai có thể bỏ qua, chỉ cần ta không ngủ một ngày một đêm là được, có lẽ hơi mệt mỏi một chút nhưng không sao " Phong Vũ thầm nghĩ, nhưng coi qua dòng thứ nhất thì hơi cau mày. Nói không quá ba từ, tức rằng bốn từ là phạm luật, nếu bốn từ là quất roi, năm từ là chặt tay, thì sáu từ có thể là tử hình. " Hẳn là thế " Sắc mặt của hắn không tốt lắm, Cái quy định này thật sự không dễ tuân thủ, không cẩn thận chắc chắn sẽ lỡ mồm vi phạm. Cũng may ta hiện tại chỉ là " Thủy Thủ " nếu là danh sách 8 " Dân chúng Cuồng nộ " thì thảm rồi. Đúng với cái tên, dễ dàng táo bạo tức giận, lỡ lời là xin vĩnh biệt cụ ngay. " Phong Bạo tại thượng ! " Phong Vũ theo thói quen dùng nấm tay phải đánh vào ngực trái, nhỏ giọng cầu nguyện. Làm xong hắn liền cười khổ, ở đây làm gì có Chúa tể Bão táp mà phù hộ hắn. Cầu nguyện vô nghĩa. Khoan... Chửi bậy xong hắn liền ngẩn ra, hình như...ta vừa dùng bốn từ ? Bốp — Một cây roi vô hình vung ra, quần áo trên lưng nứt toát ra, một vết roi đỏ thẫm xuất hiện. Xác thương thể xác không lớn, nhưng... " A " Phong Vũ đau đớn vặn vẹo cả khuôn mặt, tay chân khụy xuống nổi gân xanh, một roi này như hàng trăm lưỡi dao cắt thẳng vào linh hồn. " Mẹ nó ! " Lúc này bản chất táo bạo dễ thịnh nộ của một phi phàm giả thuộc con đường " Bạo Quân " được thể hiện ra. Ầm — Một đấm thủng sàn gạch ! ... Tùy tiện tắm rửa thay cái áo rách, Phong Vũ vừa bước ra khỏi phòng tắm liền đụng phải một cái đầu nhỏ. " Ca ca, bữa sáng xong rồi " Lý Tử Hân mặc một cái tạp dề, dáng vẻ lung linh khả ái. " Ừm " Phong Vũ đáp lại ngắn gọn, nghiêm khắc nhắc nhở mình tuyệt đối không được nói nhảm nhiều. Họa từ miệng mà ra, Họa từ miệng mà ra, Họa từ miệng mà ra, Hắn vừa ăn cơm vừa điên cuồng niệm chú tự thôi miên mình. Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, khi này mới đến lượt Lý Tử Hân dùng bữa. Đợi lần này về phải cắt bớt mấy cái quy định nhảm nhí này. Phong Vũ nói thầm, quay sang dặn dò Lý Tử Hân. " Ta đi " "Không nên " Phong Vũ ngừng lại rất lâu, tầm mười giây mới nghẹn ra mấy chữ. " Ra ngoài " Lý Tử Hân ngơ ngác: ? Tinh thần Phong Vũ căng cứng lên, đây là một cái thử nghiệm. "..." Lại mười giây, không có cây roi nào quất tới. Tốt lắm ! Ít nhất vẫn có thể trò chuyện, dù phải ngừng giữa chừng. " Đúng, đúng rồi ca ca " Lý Tử Hân như thể lấy dũng khí muốn nói gì đó. " Ta vào tối hôm qua có đem thức ăn thừa từ hôm trước cho Lam Lam, là đứa bé tóc ngắn ở khu tập trung ấy " "..." Nói với ta cái này làm gì ? Cơm thừa cho chó hay mèo ăn rồi liên quan gì tới ta ? Khó hiểu ! Phong Vũ liếc nàng một cái, " ừ " một tiếng rồi trực tiếp quay người đi ra ngoài, mục tiêu là bến tàu. ... Lúc này ở bến tàu đã tụ tập cả trăm người, không phải tập chung đi đánh nhau mà là lên thuyền đánh bắt cá. Trên đảo muốn sống thoải mái chút thì vẫn cần một chút tài năng, biết ra biển đánh bắt cá cũng là một nghề, nếu không biết làm gì, không chịu được sóng biển thì chỉ có thể đi làm khổ lực. Dù sao trên đảo cũng có chút việc cần người. Trừ đánh bắt cá thì trên đảo còn có trồng trọt cùng chăn nuôi, nhưng ai hiểu đều hiểu, trên đảo mà, chỉ riêng gió biển cùng nhiễm mặn là đủ cây trồng gặp nguy cơ lớn. Do đó quy mô trồng rất hạn chế, công việc có thể làm cũng ít, mà không làm thì không có ăn, không ăn thì phải c·hết đối, tận thế chính là tàn khốc thế đấy.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.