Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 7: Giao dịch gọn lẹ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Tên đeo kính cũng coi như khách quen ở đây, phó thủ lĩnh phái hắn tới cũng là có lí do. Phong Vũ im lặng ngồi nghe hắn cùng tên nhân viên giao dịch cò kè mặc cả, lần này bọn hắn mang tới cả chục tấn cả, hẳn là có thể đối được rất nhiều vật tư. Tất nhiên, quan trọng nhất là xăng dầu, nhiên liệu. Nếu như là trước tận thế, mấy chục tấn cá cơm cũng chỉ đổi được vào ngàn lít xăng thì bây giờ lại khác biệt, giá thức ăn vào năm năm sau tận thế đều sắp lên trời rồi. Giống như tàu đánh cá mà bọn họ mang đến đây, mỗi ngày tiêu hao gần hai trăm lít dầu nếu chạy liên tục, mà trên đảo có đến ấy chục chiếc như thế. Do đó chỉ có thể nói, càng nhiều nhiên liệu càng tốt. ... Cò kè mặc cả xong, nhân viên giao dịch bên cảng liền lấy ra hai tờ hợp đồng.
Tận thế mà còn hợp đồng, nhưng đối với thế lực lớn nhất cả một cái thành phố thì đó là điều cần thiết, tránh phức tạp. " Ta thấy không có vấn đề, Phong Vũ ca mời ngài xem qua " Tên đeo kính xem xong liền đưa qua, hắn không có tư cách kí tên, phải là người đứng đầu mới được. Phong Vũ nhìn thoáng, xác nhận số lượng giao dịch không khác mấy lần trước bao nhiêu liền gật đầu. Lấy bút, ký tên. Mỗi người một phần hợp đồng, giao dịch hoàn thành. Cất kỹ hợp đồng, nhân viên giao dịch tươi cười đứng lên nói: " Giao dịch thành công, sáng sớm mai chúng ta sẽ cho người dỡ hàng xuống, dự tính đến trước buổi trưa sẽ hoàn thành công việc...Còn về nhiên liệu, không biết các vị dự định tự mình chở về vẫn là chúng ta hỗ trợ vận chuyện đến tận nơi ? " " Nếu do chúng ta vận chuyển thì sẽ cần thù lao là năm phần trăm số hàng hóa " Gian thương ! Trong đầu Phong Vũ lóe lên hai chữ này, nếu không phải giờ là tận thế hắn đã đập bàn. " Có thể " " Giao dịch vui vẻ " Nhân viên nở nụ cười tươi rói đưa tay, Phong Vũ cũng bắt tay với đối phương. ... " Phong Vũ ca, đợi bọn hắn vận chuyển hàng xong chúng ta liền quay về vẫn là ở lại thêm vài hôm ? " Vừa ra cửa Lý Hổ liền chạy lại hỏi, Phong Vũ nhìn qua cứ cảm giác tên này có mờ ám gì đó. Có chút...hèn mọn ? " Mai rồi tính " Phong Vũ tùy tiện đáp, chờ mười giây lại nhìn sang chỗ tên đeo kính. " Nghỉ ngơi ở..." Đâu ? Phong Vũ cưỡng ép đem chữ cuối nuốt vào bụng, mẹ kiếp quy định làm khó ta quá ! Nói hết được không ? "..." Tên đeo kính đều quen cách nói chuyện ngắn gọn đến khó hiểu của vị lão đại này rồi, nhanh chóng đáp.
" Ở khu tập trung có chỗ ở, có lều nhỏ cho người sóng sót ở tạm, cũng có chân chính nhà trọ, chọn giá tiền cao chút thì chất lượng sẽ không tệ lắm " Tất nhiên là không thể bạc đãi mình, Phong Vũ theo tên đeo kính tiến vào khu tập trung. Trước đó Quân Hạo đã đi lấy v·ũ k·hí, ở nội bộ hải cảng không cho phép mang theo nhưng khu tập trung thì khác, nói đó quá hỗn tạp, q·uân đ·ội quản lý cũng rời rạc theo. Rời khỏi cảng nội bộ phải đi qua một cái cổng chính, nơi này vừa có mấy chục tên lính canh mang súng, thậm chí có một chiếc xe tăng đặt cạnh cửa chính, Chiến trận này đúng là có chút dọa người, dù là ma hay quỷ đến đây cũng phải ngoan ngoãn làm người. Bước đi tầm chục bước, khung cảnh sạch sẽ biến mất, mặt đường dần xuất hiện rác rưởi, nước bẩn. Dòng người sống sót đi lại cũng hiện ra. Người tới lui không ít, nhưng thấy đám người bọn họ không dễ chọc liền thức thời tránh sáng hai bên đường. Chỗ này hoàn toàn khác so với khung cảnh trên đảo, ở đảo chỉ cần cố gắng làm việc là có thể ăn no, nhưng ở đây chỉ đi một lát mà hắn đã thấy vô số người gầy trơ cả xương ra. Có kẻ quần áo rách nát, khuôn mặt hốc hác ngồi bệch ở bên đường, có nữ nhân ăn mặt mát mẻ đứng ở góc nhà không biết đang chờ đợi cái gì...
Còn có... " Cút ra một bên " Một tên lưng hùm vai gấu đá lăn hai tên người sống sót, sau đó cùng đồng bạn đẩy một rương vật tư, ở trong có đủ loại đồ vật, từ thức ăn đóng gói không biết còn thời hạn sử dụng hay không, cho đến mấy thứ tạp nham giấy bút quần áo dây điện... " Là mấy tiểu đội thăm dò, đây là công việc dễ ăn no nhất ở Hải Cảng " Tên đeo kính lại nói: " Bên q·uân đ·ội thu tất tần tật mọi thứ có thể sử dụng, nhưng súng đạn, nhiên liệu thức ăn cùng vật phẩm y tế vẫn luôn là thứ có giá trị cao nhất " Quân Hạo rất ít tỏ ý kiến chỉ luôn quan sát xung quanh, đột nhiên hơi nhíu mày. " Khu vực nhỏ, người ở lại đây quá đông, kiểm soát dòng người thì không chặt chẽ, b·ị t·hương cũng cho vào...không sợ l·ây n·hiễm lan rộng sao ? " Hắn vừa một kẻ mang súng b·ị t·hương ở vai, sắc mặt tái nhợt lẫn vào đám người. Khả năng cao đã bị xác sống cắn rồi... Quân Hạo lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác, nơi này một khi bùng phát l·ây n·hiễm thì muốn chạy ra cũng khó. " Không cần lo lắng, theo những gì ta biết trong hải cảng là không thể bùng phát l·ây n·hiễm, ngươi c·hết ở đây thì ngươi chính là một bộ t·hi t·hể không hơn không kém, sẽ không biến thành xác sống " " Sao lại thế ? " Nghe tên đeo kính nói Quân Hạo rất kinh ngạc. " Ta làm sao biết " Khiến xác sống không thể xuất hiện ? Là do năng lực của người thức tỉnh vẫn là thủ đoạn gì khác ? Phong Vũ có chút hứng thú, trong lòng nhớ lại: " Loại chuyện này ta cũng có thể làm được " Chỉ cần sử dụng găng tay, hình thành luật pháp rằng: " Nơi này, n·gười c·hết sẽ được yên giấc " là đủ. Dựa theo quy định xác sống sẽ không thể xuất hiện, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là danh sách chín, linh tính ít ỏi không thể duy trì luật pháp quá lâu. ... Trời cũng đã tối, cả bọn đi đến một khách sạn sáu tầng, chỗ này thuộc q·uân đ·ội vận hành nên có hai lính canh ở cổng vào. Rất nhanh tên đeo kính chuẩn bị cho Phong Vũ một phòng riêng, Lý Hổ cùng Quân Hạo một phòng, còn chính hắn thì ở chung với đầu trọc. " Không tồi " Ngồi trên giường trong phòng riêng, Phong Vũ thoáng cảm giác mức độ tiêu hóa ma dược. " Chưa gì đã tiêu hóa được gần một phần mười, chỉ cần tiếp tục di chuyển trên biển mười mấy ngày là ta sẽ tự động tăng lên danh sách tám " Khẽ nói thầm, Tình huống của hắn khá kỳ lạ, vì trước đó là Bán Thần, nên cho dù không chủ động đóng vai thì tối đa một tháng cũng sẽ tiêu hóa hết ma dược, Dựa vào tiến độ thế này có thể quay lại danh sách bốn trong vòng ba năm sao ? Có chút độ khó, Không biết có cần phải thực hiện nghi thức không, nếu cần thì phiền phức lớn rồi... Suy nghĩ bâng quơ một hồi, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ. Là ngủ ngồi, dựa lưng vào tường, ai bảo quy định của găng tay là không cho nằm thẳng cơ chứ. Phong Vũ chỉ có thể chơi trò này, cưỡng ép ngồi ngủ gật. ... Bây giờ là nửa đêm, lính canh trước khách sạn đã lui về trạm gác bên trong, cửa bị đóng kính lại. Bên đường cũng rất vắng vẻ, không ai đi lại vào giờ này, có kẻ sợ hãi xác sống không dám đi thăm dò chỉ có thể ngủ trong lều chịu cái lạnh, cũng có người dám làm dám liều thuê được một khu nhà nhỏ ngủ ấm giường êm. Rất yên tĩnh, nhưng không ai biết là một trận đồ sát sắp diễn ra. Ngao ~ Meo ô ô ô ~ Trong đêm tối đột ngột văng vẳng tiếng mèo kêu, nhưng kỳ dị là âm thanh này chỉ chạy đi chạy lại như tiếng chuông nhạc trong một khu vực nhỏ. " Mèo ? Chui từ đâu ra ? " Lính gác trực khách sạn có chút nghi ngờ, vừa muốn cầm súng trường đi xem xét liền thấy đầu óc mê muội. " A ? Sao lại..." Bịch, Keng ~ Người ngã xuống, khẩu súng cũng rớt sang một bên. Không chỉ hắn, tính từ khách sạn đến hai trăm mét xung quanh, tất cả đều rơi vào giấc ngủ sâu.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.