Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan
Chương 2
Ngày hôm sau, Tống Điềm tỉnh dậy từ sớm thì nghe thấy tin xấu, con đường dẫn vào thôn đã bị chặn, núi Bán Diện bị sạt lở, chôn vùi nhà của mấy hộ dân, người nhà bọn họ đang kêu khóc than trời trách đất.
"Mẹ nó! Đúng là tạo nghiệt mà!"
Đỗ thị nghe tin cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng từ bên ngoài trở về nhìn thấy Tống Điềm liền kể cho nàng nghe. Tống Điềm nghe xong, tâm trạng liền xuống dốc.
"Vậy phải làm sao? Đường ra vào thôn đều bị lấp rồi ư?"
"Lấp rồi! Chả biết quan phủ đâu rồi. Muội muội, ngươi muốn đi biên quan e là phải đợi rồi, thời tiết cũng thật kì lạ, đã lâu không có mưa thế mà đã mưa là qua một đêm lại lấp hết cả đường.”
Tống Điềm nhăn mày, đúng là ngoài ý muốn.
"Cũng không có cách nào, không biết bao giờ mới hết mưa, đã như vậy muội đành mặt dày ở nhà Xuân Hoa tỷ thêm một thời gian vậy."
Đỗ thị vội vàng nói: "Muội muốn ở bao lâu thì ở. Ta còn ước muội ở lại luôn. Mưa này nửa khắc cũng chưa tạnh đâu, Trần gia thôn này kể ra cũng lạ, không mưa ngày mà toàn mưa đêm .Mấy năm trước cũng đều như vậy , thế mà nay lại mưa cả đêm lẫn ngày, chúng ta tranh thủ đi hứng nước đi, cũng phải đem củi để lên chỗ khô ráo nữa."
Tống Điềm nhìn trời, quả là như vậy, nàng đành bỏ hành lý xuống, giúp Đỗ thị làm việc.
Trần gia không có đàn ông, nấu nước chẻ củi đều là Đỗ thị tự mình làm, cũng may con trai của Đỗ thị, Tiểu Tráng, mới tám chín tuổi đã giúp đỡ việc nhà, sau có thêm Tống Điềm đến cùng làm, mấy người bận bịu đến trưa cũng hứng đầy mấy vại nước, củi cũng xếp cẩn thận lên cao.
Một lúc sau, phu xe mà Đỗ thị thuê liền tìm đến, "Nay không đi được đâu, phải đợi mấy ngày nữa."
Đỗ thị lớn tiếng đáp lại, "Biết rồi Quách thúc! Chúng ta cũng đoán được! Mấy ngày nữa mà đi được phiền thúc lại đến báo một tiếng, muội muội trong nhà có chút sốt ruột."
Phu xe cười lên tiếng, lại thấy các nàng đang dọn dẹp trong sân, "Xuân Hoa này, ta nhìn các ngươi sống qua ngày cũng không dễ dàng, vừa rồi thấy trưởng thôn nói chuyện mở cửa hàng gì đó, ngươi có muốn đi xem thử không?"
Mở cửa hàng ?
Hai mắt Đỗ thị sáng lên, "Thúc nói chuyện mở cửa hàng ở đầu thôn sao?"
"Đúng vậy, thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn có khách vãng lai đến, nhưng không có chỗ nghỉ chân, quán nước nhỏ cũng không có, trưởng thôn nói đem cái lán nhỏ ở đầu thôn sửa sang lại, mở một cửa hàng bán nước cùng mấy món ăn đơn giản."
Đỗ thị trong nhà chỉ có cô nhi quả phụ, phu xe này cũng có lòng hảo tâm nhắc nàng, Đỗ thị thực lòng cảm kích vội vàng cảm ơn hắn.
Tống Điềm cũng cao hứng, nói: "Xuân Hoa tỷ tỷ, đây là cơ hội tốt phải nắm chắc."
Đỗ thị nóng lòng muốn thử sức, nhưng lại thiếu tự tin: "Thôn này cũng không thiếu cô nhi quả phụ, chắc không đến lượt ta đâu."
"Tỷ không thử thì làm sao biết được? Mọi việc đều phải cố hết sức thì mới có kết quả, muội cùng tỷ đến đó."
Có Tống Điềm cổ vũ, Đỗ Thị cũng có chút lòng tin: "Được, vậy chúng ta đi xem thử."
Nói đoạn, hai người lập tức đóng cửa, Tống Điềm ôm theo con nhỏ, Đỗ Thị dắt tay Tiểu Tráng đến nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn cách Trần gia không xa, đi chừng thời gian một nén nhang là tới. Khi các nàng tới đây, sân nhà trưởng thôn đã đứng đầy người. Mọi người đều thấy đây là cơ hội tốt nên mới tranh nhau chen lấn.
Đỗ thị cùng Tống Điềm chen không nổi, may mà con trai của trưởng thôn là Trần Đại Dũng nhìn thấy các nàng, nhất là thấy Tống Điềm, mắt hắn sáng lên, vội ra đón.
"Đến rồi sao?"
Tống Điềm thấy hắn cũng ngẩn người, gật đầu.
Trần Đại Dũng nói tiếp, "Ta đoán các muội nhất định sẽ tới, vào đi, ta đưa hai người vào từ cửa sau."
Đỗ thị vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, nháy mắt với Tống Điềm, Tống Điềm ngượng ngùng cười, "Cảm ơn"
Trần Đại Dũng cũng cười, dẫn các nàng đi "cửa sau", Đỗ Thị ghé vào bên tai Tống Điềm nói nhỏ, "Đa tạ muội muội."
Tống Điềm bất đắc dĩ liếc mắc nhìn Đỗ thị: "Xuân Hoa tỷ đừng trêu chọc muội."
"Ta đâu có trêu đâu, lớn lên xinh đẹp đúng là có lợi, đây là ưu thế của muội, sao mà phải ngượng ngùng."
Tống Điềm đến Trần gia thôn gần một tháng, lúc mới đầu, người đầu tiên nàng gặp không tính Đỗ thị chính là Trần Đại Dũng, người phụ trách liên lạc giao thương với các thôn khác. Tống Điềm cũng cảm nhận được sự ân cần của Trần Đại Dũng, Tống Điềm có thể ở lại thôn này cũng nhờ hắn vài lời với cha, nàng mới nhanh chóng làm xong thủ tục hộ tịch . Đều là người trưởng thành, tâm tư của hắn cũng có thể hiểu được. Chỉ là Tống Điềm vốn dĩ không muốn ở lại đây, nàng luôn muốn đến quân doanh, thế nhưng lại chưa thể đi được.
Nhờ có Trần Đại Dũng, các nàng rất nhanh đã vào được nhà trưởng thôn.
Vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng chanh chua đanh đá của một phụ nhân tên Hộ Tú Quyên. Chị ta nhìn thấy Đỗ thị cùng Tống Điềm đi bên cạnh Trần Đại Dũng liền hiểu là hắn mở cửa sau cho các nàng vào. Lúc này liền nhếch khoé miệng châm chọc: "Đến rồi à? Vừa rồi ở ngoài sân đâu thấy các muội nhỉ."
Tống Điềm không để ý đến nàng ta, Đỗ thị lại càng không, các nàng đều giống nhau, không xếp hàng mà chen vào trước.
Trưởng thôn cùng vợ mình, Vương thị, đang ngồi ở cạnh giường, Vương thị cùng Đỗ thị cũng có quan hệ không tệ, gật đầu chào hỏi: "Muội đến rồi à?"
Đỗ thị cũng cười đáp lại, cũng nói luôn lý do đến đây.
Trần trưởng thôn ngắt lời: "Không cần nói, hôm nay ai tới cũng đều có một lý do đấy thôi, nếu ngươi không đến thì trong lòng ta cũng sẽ cân nhắc ngươi trước tiên."
Đỗ thị càng vui vẻ hơn, lại nghe trưởng thôn nói tiếp: "Việc này vốn dĩ là ưu tiên cho các cô nhi quả phụ, nhưng lúc trước, nam nhi trai tráng trong thôn ta bị gọi đi lính không ít, nên càng không thiếu cô nhi quả phụ, thế nên cuối cùng việc đến tay còn phải xem xét ít nhiều."
Đỗ thị nghe xong liền khẩn trương, "Ý của thúc là...?"
"Mở cửa hàng ở đầu thôn cũng chính là bộ mặt đại diện cho cả thôn, ngoài việc phải là người chăm chỉ chịu khó còn cần có tay nghề. Ta có ý định bán ít trà bánh, còn có cả đồ ăn nữa, mấy ngày nữa, các ngươi liền thi đấu xem sao, tay nghề ai tốt chúng ta liền để người đó làm."
Hoá ra là muốn thi đấu tài nghệ nấu nướng biện pháp này kể ra cũng công bằng với mọi người.
Tống Điềm lập tức hỏi lại: "So nấu cơm sao?"
Lão thôn trưởng liếc nhìn nàng gật đầu, "Phải, có sở trường món ngon gì thì đem ra thi đấu."
Đỗ thị liếc nhìn Tống Điềm, thoáng yên lòng nhưng những người khác nghe thấy thì có chút không vui.
"Trưởng thôn, thúc thế này là bất công! Ai chẳng biết Tống Điềm cô nương muốn đến đầu bếp trong quân doanh làm việc, nàng nấu ăn giỏi ai mà so được cơ chứ, mà nàng ta cũng không phải người trong thôn này, đây là muốn giúp người ngoài à?"
Đỗ thị nghe vậy thì bực bội, Tống Điềm lúc này mới mở miệng, "Ta sẽ không tham gia, mọi người không cần lo, đảm bảo tính công bằng, huống hồ ta còn có dự định rời khỏi đây."
Mọi người nghe nàng nói vậy thì không so đo nữa. Trần Đại Dũng nghe Tống Điềm nói nàng muốn rời đi, hắn nhìn nàng, chỉ là nàng không hề nhìn lại hắn dù chỉ một lần.
Trở về từ nhà thôn trưởng, Đỗ thị sốt ruột đến tìm Tống Điềm thương lượng: "Muội muội à..."
Tống Điềm biết được nàng muốn nói gì, liền đáp: "Xuân Hoa tỷ đừng lo, ta không tham gia nhưng đâu có nói là không giúp tỷ, chúng ta ở cùng một nhà, ta dạy tỷ mấy món, còn sợ gì nữa."
Đỗ thị lập tức vui vẻ, "Ta biết mà! Tốt quá rồi! Muội muội mau dạy ta vài món ngon, cũng không biết trưởng thôn định ngày nào tổ chức thi, chúng ta bắt đầu học luôn đi."
Tống Điềm gật đầu, nàng có chút suy đoán: "Muội nghĩ trưởng thôn sẽ không để các tỷ thi nấu cơm, mà khả năng cao là nấu mì phở gì đó."
"Mì, phở...?"
"Xuân Hoa tỷ tỷ nghĩ thử xem, nếu tỷ là người đi đường muốn dừng chân ở đầu thôn, tỷ sẽ mua gì?"
Đỗ thị nghiêm túc nghĩ ngợi.
"Người đi đường... chắc chắn muốn uống chút nước trà giải khát trước tiên, sau đó..."
Đỗ thị nở nụ cười: "Nếu là ta sẽ gọi một bát mì. Ngồi xe ngựa cả một ngày nhất định mệt mỏi, ăn cái gì đó nhanh lại ngon miệng rất thích hợp. Ta theo muội học làm mì phở gì đó."
Người ở vùng biên quan phương Bắc thích ăn mặn, Tống Điềm lấy ra một ít bột mì, dưới bàn tay nhào nặn của nàng, vừa vò, vừa kéo dần thành hình, chẳng mấy đã có một bát mì kéo trộn dầu ớt ngon miệng.
"Bắc một nồi nước sôi trụng sơ cải thìa với giá đỗ trước xong thì luộc mì, bên cạnh đặt cái chảo dầu, phương Bắc chúng ta có bột ớt tẩm ướp với chút thịt thái mỏng là ngon nhất, chỉ cần thả vào chảo đảo sơ qua. Trong bát cho sẵn ít dấm, tương, đường cát, luộc mì xong thì thả vào bát. Đợi dầu sôi thì nhanh chóng múc một môi nhỏ xối vào là xong. Bước xối dầu này là công đoạn quan trọng nhất, quyết định mùi vị món ăn."
Căn bếp nhỏ nhanh chóng tràn đầy hương thơm, dầu nóng, ớt cay nhanh chóng kích thích vị giác mọi người, Đỗ thị hít hà mấy cái thì bị sặc ớt, hắt xì liên tục hai cái. Tống Điềm xối dầu xong liền đem bát mì trộn đều lên, sợi mì trắng chuyển dần sang màu đỏ bắt mắt, xong nàng xếp thêm cải thìa cùng giá đỗ lên phía trên, nguyên liệu tốt không phí công người nấu, món ăn vừa có sắc vừa có vị dụ dỗ mọi người nếm thử.
Trần Tiểu Tráng nghe mùi mà đến, đứa nhỏ đói bụng cũng muốn ăn thử. Đỗ thị ăn thử một miếng, mở to mắt: "Ngon quá, lại còn thơm nữa."
Tống Điềm cười khẽ.
"Để Tiểu Tráng ăn đi, tỷ mau làm thử ta xem."
Đỗ thị không nói hai lời liền xắn tay áo tiến đến, Tống Điềm lại tiếp tục chuẩn bị món khác: "Mì kéo dầu ớt cay nồng, người đi đường vất vả chưa chắc đã thích vị kích thích như vậy, chúng ta làm thêm chút canh hoành thánh ."
"Hoành thánh?"
Tống Điềm: "Phải, cũng giống như canh sủi cảo, cách gọi khác nhau thôi, hình dạng cũng giống sủi cảo, muội làm tỷ nhìn là biết."
Tống Điềm cười tươi, mẫu thân nàng chỉ bảo, không chỉ vài món như này đâu.
Trần Tiểu Tráng ngồi ở trước bàn, vừa ăn vừa thè lưỡi thở hồng hộc, mì kéo trộn dầu ớt vừa thơm vừa cay, đứa nhở mới bảy, tám tuổi không ăn được cay nhưng ngon quá không thể ngừng đũa.
"Nương ơi, cay quá... cay quá"
Bé con nằm trong nôi bên cạnh Tiểu Tráng không biết là bị mùi hương hấp dẫn hay do nghe từng tiếng "nương" mà muốn bắt chước theo, hắn nắm tay, nhìn Tống Điềm đang bận bịu trong bếp, bỗng nhiên mở miệng gọi tiếng đầu tiên: "Nương!"
Tống Điềm đang gói hoành thánh, nghe thấy liền giật mình, chiếc vỏ bánh mỏng manh trên tay cũng bị nàng vô tình xé mất, vội vã chạy đến trước nôi.