Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

Chương 17



Tống Điềm đưa cho hắn, cười nói: "Đi thong thả."

"Được!"

Phúc Quý nhanh chóng trở về, vừa vào trong trướng thì thấy Triệu ma ma cũng ở đây. Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó gục mặt xuống nói, "Tướng quân! Đến chậm quá không lấy được bánh trứng, chỉ còn bánh bao..."

Hắn có chút thấp thỏm, mà Triệu ma ma cùng Cố Hiển Thành nghe xong đều sửng sốt.

Triệu ma ma nhìn qua đồ ăn hắn cầm về, Cố Hiển Thành ho khan một cái, đáp, "Được."

Phúc Quý lúc này mới vui vẻ trở lại, vội vàng đẩy đồ đến trước mặt hắn.

"Nhiều vậy?" Triệu ma ma hỏi.

Phúc Quý: "Tiểu trù nương kia đúng là rất có lòng, hình như sợ ngài ăn không đủ, lấy thêm mấy cái."
Cố Hiển Thành nghe xong bỗng nhớ lại ngày ấy ở trấn nhỏ, nàng hình như cũng sợ hắn ăn chưa no mà tiến lên hỏi thăm.

Hắn giống người ăn nhiều vậy sao?

Triệu ma am tiến lên, cầm đi mấy cái: "Tướng quân không nên ăn quá nhiều, dễ bị đau, thái y cũng từng dặn dò qua rồi, ngươi cầm đi ăn đi."

Phúc Quý vui vẻ cầm lấy, lập tức đưa lên miệng cắn rồi nói thêm mấy lời: "Ngon! Ngon lắm!"

Phúc Quý cười cong cả mắt: "Chẳng trách bọn họ lại xếp hàng đông như vậy, tiểu trù nương này tay nghề thật sự không tồi."

Cố Hiển Thành cũng nếm thử, hắn không nói gì, hương vị bánh bao ngày đó hắn vẫn nhớ rõ, còn bánh bao hôm nay cần thêm chút nữa, vẫn là có người khác tham gia vào làm cùng nên không hoàn toàn giống.

Đương nhiên, hắn cũng không nói gì, yên lặng ăn xong bữa sáng, Triệu ma ma nói: "Tướng quân còn có việc, lão nô lui xuống trước. Lát nữa dược phòng đưa thuốc tới, tướng quân nhớ uống."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng đáp lại.
Tống Điềm bận rộn đến giờ Tỵ mới có thể trở về nghỉ ngơi.

Trên đường về, nàng cũng phát hiện quân doanh rất có quy củ về giờ giấc. Giờ Thìn luyện tập đến buổi trưa thì kết thức, buổi chiều từng doanh sẽ tự tổ chức hoạt động, hoặc là luyện binh hoặc là tuần tra, dù sao cũng không có nhiều thời gian ngồi không.

Nghe nói, quân Hung Nô ở phía Bắc bị Thành Dương quân đánh cho sợ, không dám đem quân sang, nhưng thi thoảng vẫn có một nhóm nhỏ gây rối bất ngờ, Thành Dương quân sẽ có một nhóm thay phiên nhau ứng đối.

Hết thảy đều được sắp xếp đâu vào đấy.

Nhưng chuyện này cũng không có can hệ gì đến Tống Điềm, nàng cũng thích ứng dần.

Rửa mặt xong, nàng liền ôm Tiểu Bảo nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mới ngủ hơn một canh giờ liền bị người khác đánh thức.

Tiểu Điệp gọi nàng, "Điềm Điềm tỷ!"

Tống Điềm cả kinh, "Làm sao vậy?"

"Bên ngoài có người tới, nói là đại tướng quân tìm tỷ."

Tống Điềm sửng sốt.

"Đại tướng quân? Tìm ta?"

Tiểu Điệp cũng khẩn trương, "Phải... Không biết vì nguyên nhân gì, tỷ nói không lẽ là do buổi sáng ăn phải..."

Tiểu Điệp không dám nghĩ tiếp, sắc mặt Tống Điềm liền trắng bệch, sao còn dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài.

Người đến tìm là Phúc Quý, không phải Triệu ma ma.

Phúc Quý cũng đang nôn nóng, ở ngoài trướng vòng đi vòng lại, thấy người ra liền vội chạy đến, "Tống trù nương."
"Đại tướng quân đột nhiên tìm ta, là có chuyện gì vậy?" Tống Điềm thấp thỏm.

Phúc Quý, "Ta cũng không biết, nhưng thấy đại tướng quân có vẻ sốt ruột, nên cũng không dám chậm trễ."

Tống Điềm nghe vậy thì thở phào một hơn, nếu như đại tướng quân ăn đồ nàng nấu mà hỏng bụng, thái độ đối phương sẽ không như vậy, nhưng nàng cũng không rõ, giữa trưa, đại tướng quân tìm nàng là có chuyện gì.

Tống Điềm vốn tưởng rằng, vào quân rồi sẽ không còn cơ hội gặp hắn nữa.

Dù sao thân phận hai người cũng cách xa, lần trước gặp gỡ ở Trần gia thôn cũng là trùng hợp.

Dọc theo đường đi, nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Một lúc sau, Phúc Quý đã dẫn nàng đến trước đại doanh trướng.
Canh giờ này, bên ngoài cũng không có nhiều binh lính.

Phúc Quý đứng bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Nương tử tự vào đi, đại tướng quân nói muốn một mình gặp, ta không vào nữa."

Tống Điềm càng hoài nghi.

Xốc lên màn trướng, đập vào mắt nàng là một địa đồ rất lớn, cơ hồ chiếm một nửa diện tích bên trong, bên trên là hình quốc thổ Yến Vương triều.

Tống Điềm biết đây là chỗ nào, cũng không dám nhìn nhiều, lại càng không dám ngẩng đầu, nàng cúi người.

"Dân phụ bái kiến đại tướng quân."
Trong trướng rất an tĩnh, nàng nói xong một lúc lâu cũng không thấy ai đáp lại, Tống Điềm không dám tự tiện, nhưng nếu như Phúc Quý theo vào nhất định phát hiện điểm không bình thường. Lúc hắn đi đại tướng quân vẫn còn bình thường nhưng giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu. Rõ ràng trong người không khoẻ.

Cố Hiển Thành có chút gian nan nói, "Đứng lên."

Lúc này Tống Điềm mới đứng thẳng dậy, Tống Điềm rũ mắt, nhưng ánh mắt của Cố Hiển Thành lại thẳng tắp nhìn nàng.

Thì ra, nửa canh giờ trước hắn lại thấy đau đớn, nhưng lần này là bụng, không hiểu sao lại đau kịch liệt.

Bởi vì từng trải qua cho nên phản ứng đầu tiên chính là nữ nhân trước mặt này lại khóc hoặc bị làm sao đó.

Vì thế, Cố Hiển Thành hỏi: "Ngươi ở trong quân hai ngày đã chịu ấm ức gì?"

Tống Điềm sửng sốt.

Ấm ức?

Nàng chịu ấm ức lúc nào?

Tống Điềm cẩn thận đáp: "Tướng quân nhân hậu cho phép dân phụ làm việc trong quân, dân phụ cảm kích vô cùng... không ấm ức gì cả..."
Cố Hiển Thành bất ngờ.

Không ấm ức?

Vậy vì sao lại ....?

"Ngươi vừa làm gì?"

Tống Điềm càng cảm thấy khó hiểu.

"Buổi sáng dân phụ nấu xong liền trở về, vừa rồi đang nghỉ ngơi ở trong trướng..."

Cố Hiển Thành bỗng nhiên thấy xấu hổ.

Xem ra là hắn hiểu lầm. Lần này, không phải do nàng.

Trầm mặc một lúc, hắn cao giọng gọi: "Phúc Quý!"

Phúc Quý vẫn luôn chờ ở bên ngoài vội đi vào, "Dạ!"

"Truyền quân y!"

Phúc Quý và Tống Điềm nghe vậy liền hoảng sợ, Phúc Quý trừng lớn mắt, "Tướng quân! Ngài không thoải mái chỗ nào?!"

Tống Điềm cũng lo lắng theo, vốn không thoải mái nhưng phải đợi nàng đến đây mới gọi quân y để phạt nàng cho thích đáng sao?

"Đi mau!" Sắc mặt Cố Hiển Thành không tốt lắm, Phúc Quý không dám chậm trễ. lập tức chạy đi, trong trướng chỉ còn lại Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành.
"Tướng quân..." Tống Điềm run rẩy mở miệng, "Ngài... ngài không khoẻ chỗ nào?"

"Bổn tướng quân đau bụng." Cố Hiển Thành thuận miệng đáp.

Hắn lúc này mới ý thức được có lẽ là bệnh cũ tái phát, không phải do nguyên nhân quỷ dị kia, nhưng ý thức được rồi thì lại càng cảm thấy kì lạ trong lòng. Chẳng lẽ hắn điên rồi, bị đau không kêu quân y trước tiên lại kêu nàng tới?

Chẳng lẽ chính hắn thật sự cho rằng tất cả đau đớn đều liên quan đến nàng? Đúng là vớ vẩn.

Đau bụng?! Trái tim Tống Điềm nhảy lên, ngón tay nắm chặt, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Quân y cũng nhanh chóng đi tới. Còn có Triệu ma ma cũng đến.

Bọn họ thấy trong trướng còn có một tiểu nương tử thì sửng sốt, Cố Hiển Thành lúc này mới bừng tỉnh, nhìn về phía Tống Điềm: "Không còn chuyện gì, lui xuống đi."

Nhưng Tống Điềm còn đang suy nghĩ gì đó không nghe thấy, quân y tiến lên bắt đầu bắt mạch cho Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành thấy nàng không đi cũng không nói tiếp, vì thế Tống Điềm vẫn ở trong trướng, nàng nhìn quân y chăm chú, giống như người bệnh là nàng chứ không phải Cố Hiển Thành, mà quân y nói gì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sinh tử của nàng.

Một lát sau, quân y buông tay.

"Tướng quân cảm thấy dạ dày quặn đau sao? Chỉ là bệnh cũ tái phát, có thể là do gần đây ăn uống không có quy luật."

Cố Hiển Thành cũng nghĩ như vậy, đang định gật đầu thì đột nhiên... Như lửa cháy mà đổ thêm dầu, cơn đau ở n.g.ự.c thình lình đột kích, so với bụng còn đau đớn hơn nhiều làm sắc mặt hắn thay đổi.

Cố Hiển Thành không tưởng tượng nổi nhìn về phía Tống Điềm.

Quả nhiên, hai mắt nàng đỏ bừng, mà tai nàng chỉ dừng lại ở mấy chữ, "do ăn uống" của quân y.

Nàng xong rồi, nàng làm sai rồi!

Đại tướng quân ăn đồ nàng nấu nên mới tái phát bệnh dạ dày!
Khả năng nàng phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi quân doanh rồi!

Cố Hiển Thành ngẩn người, ngay sau đó liền phản ứng lại.

Hắn bất đắc dĩ đưa tay nhéo mày, nói với Tống Điềm: "Bổn tướng quân chỉ là bệnh cũ tái phát, không liên quan đến ngươi, cũng sẽ không liên luỵ ngươi, yên tâm đi!"

Cố Hiển Thành nói xong, người trong doanh trướng đều ngẩn ra.

Đặc biệt là Phúc Quý, toàn thân hắn bất động, ánh mắt nhìn về phía Tống Điềm cũng không ngờ được.

Tình huống gì thế này?

Đại tướng quân không quan tâm thân thể mình mà lại đi an ủi tiểu trù nương?

Tiểu trù nương này đúng là không bình thường.

Không khí trong trướng bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Tống Điềm bừng tỉnh, "Ngài không trách ta sao?... Nhưng sáng nay rõ ràng đã ăn đồ của ta..."

"Thức ăn ngươi làm không có vấn đề, vấn đề nằm ở ta." Cố Hiển Thành nhẫn nại giải thích, hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình khiến người khác khiếp sợ đến mức nào.

Tống Điềm cũng như vậy, nàng nhẹ nhàng thở phào.

Cơn đau trên n.g.ự.c Cố Hiển Thành cũng dần dịu lại. Hắn rũ mắt, một lần nữa xác định lại sự thật cổ quái này.

Quân y nói tiếp, "Đúng là như vậy, nhưng... tướng quân ăn uống vẫn nên chú ý một chút, không thể ăn quá nhiều, cũng không thể ăn quá ít, đều không được."

Quân y nói sao, Triệu ma ma liền tiếp lời, "Tướng quân thường ngày chỉ ăn cháo vào buổi sáng, hôm nay ăn bánh bao."

"Cũng được, dưỡng dạ dày mấu chốt là cân đối dinh dưỡng cùng khẩu phần, cháo tuy tốt nhưng lại không đủ dinh dưỡng, chúng ta ở biên quan thiếu thốn nguyên liệu cũng đành cố gắng thôi. Hạ quan đi kê thuốc."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Làm phiền ngươi."

Quân y định đi, nghĩ thế nào, Cố Hiển Thành lại giữ hắn lại, "Ta còn có chuyện muốn hỏi."
Nói xong đưa mắt nhìn Triệu ma ma, ma ma hiểu ý vẫy tay ra hiệu cho Tống Điềm cùng Phúc Quý ra ngoài.

Tống Điềm ngây ngốc đi theo Phúc Quý rời đi.

Ra tới bên ngoài, Tống Điềm liền lo lắng nói, "Ma ma, ta..."

Triệu ma ma xua tay, "Đại tướng quân nói không liên quan đến ngươi thì chính là như vậy, đừng nghĩ nhiều."

Tống Điềm nghe lời này mới thật sự yên tâm, Phúc Quý cũng an ủi nàng, "Tướng quân bình dị gần gũi, ít khi làm chúng ta khó xử, chỉ là..."

Tống Điềm lại khẩn trưởng, "Chỉ là gì?"

"Không có gì, không có gì" Phúc Quý cười mỉm.

Hắn quả thật không rõ, nếu tướng quân không muốn truy cứu trách nhiệm của tiểu trù nương vậy gọi nàng tới đây làm gì?
Bên trong trướng.

Quân y hỏi, "Tướng quân... còn chuyện gì khó nói sao?"

Cố Hiển Thành cau mày, rối rắm một lúc mới nói, "Bổn tướng quân... hai ngày gần đây đột nhiên thấy đau tay cùng đau ngực, làm phiền ngươi xem qua chút."

Quân y kinh hãi! Chuyện này sao có thể?!

Hắn vội vàng bắt mạch lại lần nữa, ngữ khí lo lắng hỏi: "Sao vừa rồi tướng quân không nói? Đau n.g.ự.c không phải chuyện nhỏ."

Cố Hiển Thành: "Chuyện này, càng ít người biết càng tốt."

Quân y hiểu rõ, cẩn thận kiểm tra một lần. Nhưng một khắc sau cũng không phát hiện cái gì lạ thường.

Cố Hiển Thành hỏi, "Có vấn đề gì không?"

Quân y ngơ ra, "Dạ... ngoại trừ bệnh cũ, thân thể đều... khoẻ mạnh..."

Cố Hiển Thành giống như đã đoán trước, ừ một tiếng, "Vậy ta nói với ngươi chuyện thứ hai."
ống Điềm đứng ngoài trướng, đi không được ở cũng không sao, đang không biết phải làm gì thì Cố Hiển Thành lại gọi bọn họ vào.

Thấy Tống Điềm còn ở đây, Cố Hiển Thành nhìn qua quân y, quân y đáp: "Dạ dày tướng quân hiện tại suy yếu, tốt nhất nên dùng chút đồ bổ dưỡng, nghe nói trù của Tống trù nương lợi hại, không biết có kiến nghị gì không?"

Tống Điềm sửng sốt, nàng?

Tầm mắt mọi người trong doanh trướng liền nhìn qua nàng. Tống Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Nếu bổ dưỡng lại thanh đạm, không bằng thử mì gà xem?

Quân y vuốt râu, "Mì gà sao?"

"Không tồi, canh gà nhiều dinh dưỡng, mì lại dễ tiêu hoá, có thể ăn."

Cố Hiển Thành cũng gật đầu, "Được, vậy đi chuẩn bị đi."

Tống Điềm đồng ý, vội trở về chuẩn bị. Nàng nghĩ bụng, như vậy là đại tướng quân cho nàng cơ hội biểu hiện sao? Nàng cần nắm bắt mới được.