Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

chương 23



Trong doanh trướng La thị.

Đậu Khấu ở trước mặt La thị  đã khóc nửa canh giờ: "Du tỷ, tỷ không thể đối xử với ta như vậy được... Ta tốt xấu gì  cũng ở cạnh tỷ hai năm, trong thời gian này bất luận có ai nói không tốt sau lưng tỷ, ta đều không muốn rời khỏi tỷ... Lần trước, lần trước tỷ nói muốn đi, ra ở với tỷ hai năm đã được cái gì chưa? Ta nghĩ đường lui cho bản thân, có lỗi gì chứ?"

La thị tên chỉ có một chữ Du, chỉ là cái tên La Du này đã sớm bị người khác quên mất, tỷ ta lạnh lùng nhìn Đậu Khấu, không lưu tình nói: "Trước khi ngươi theo ta, ta đã nhắc nhở ngươi sẽ không học được gì, chính ngươi cố ý muốn theo, còn không phải vì thân phận của ta khiến người khác không dám bắt nạt sao, ngươi dám nói không phải?"
Đậu Khấu trừng lớn hai mắt.

La thị nói tiếp, "Mấy đầu bếp nữ trước đây, ngươi cũng quan sát cả rồi, thấy họ tay nghề bình thường lại không có chỗ nào tốt nên mới không đi, hiện tại Tống đầu bếp lại có thể bộc lộ tài năng trước mặt Triệu ma ma cùng Đại tướng quân vì thế ngươi mới động tâm."

Có lẽ do suy nghĩ bị nhìn thấu, sắc mặt Đậu Khấu hết hồng lại trắng, La thị không mềm lòng nữa, nói tiếp: "Ngươi muốn thăng tiến không sai, nhưng phải đi con đường đúng đắn, tâm tư ngươi bất chính, lại dám giở thủ đoạn sau lưng người khác, ta đã thay ngươi nói chuyện với Tống đầu bếp rồi, hiện tại ngươi đi nhận lỗi với người ta, sau đó nhận sai với Triệu ma ma, việc này sẽ coi như không có."
Đậu Khấu không thể tin mở to hai mắt: "Nhận sai?! Ta không sai! Ta không cần! Nàng ta tự nhiên từ đâu xuất hiện làm đầu bếp là sự thật! Nàng ta nói nói cười cười với Mạnh đội trưởng cũng là sự thật! Ta đều tận mắt nhìn thấy!"

La thị lắc đầu: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Đậu Khấu hét lên: "Ta muốn cáo trạng với Triệu ma ma! Ta muốn nói cho Đại tướng quân!"
La thị cười không nổi khóc cũng không xong, vừa định nói tiếp, Đậu Khấu liền đứng lên chạy ra ngoài, tỷ ấy ngăn không kịp đành thở dài: "Ta cứu không nổi ngươi..."

Ai ngờ, Đậu Khấu vừa mới ra ngoài chưa kịp đến chỗ Triệu ma ma thì Triệu ma ma đã đứng sẵn bên ngoài đợi nàng, bà thản nhiên nhìn Đậu Khấu, Đậu Khấu ngẩn người: "Ma ma..."

Triệu ma ma nhìn La thị vừa bước ra, xong quay lại Đậu Khấu "Ngươi đi theo ta."

 

Chung quanh bao nhiêu người đang đứng xem náo nhiệt, Đậu Khấu lau nước mắt, theo Triệu ma ma rời đi.

Tống Điềm hoàn toàn không biết chuyện này, hiện tại nàng đang buồn bực đứng trong nhà bếp, Cố Hiển Thành sắp trở về, nhưng bữa tối nay làm món gì thì Tống Điềm lại chưa nghĩ ra.

Ăn mì? Lần trước làm mì gà rồi, lại ăn mì thì không tốt lắm, thời gian cũng gấp.
Nghĩ đến nghĩ lui, Tống Điềm quyết định làm sủi cảo.

Sủi cảo ăn ngon lại no, không ai không thích sủi cảo trắng trắng mềm mềm mập mạp.

Tiểu Điệp nghe nói nàng muốn làm sủi cảo liền vui vẻ theo hỗ trợ, Từ sư phụ cũng vậy, Tống Điềm vui vẻ, cho dù làm bữa tối cho Đại tướng quân là việc của một mình nàng nhưng lại có rất nhiều người cam tâm tình nguyện giúp đỡ. Ba người ở nhà bếp bận rộn, nói nói cười cười vui vẻ, ngay cả Từ sư phụ vốn nghiêm túc cũng lộ ra ý cười.
Tống Điềm định làm ba loại nhân sủi cảo bao gồm thịt heo băm hành tây, thịt heo băm dưa chua, rau hẹ trứng gà. Cố Hiển Thành không kén ăn cho nên nàng cũng tự do phát huy. Vị xuất sắc nhất có lẽ là thịt heo dưa chua.

Ở phương Bắc, nhà nào cũng sẽ muối chua đồ ăn, lúc trước nàng ở Trần gia thôn đã học được cách làm của Xuân Hoa tỷ tỷ, đồ chua phương Bắc không quá giống đồ chua ở Cố gia thôn, chủ yếu là dùng rau cải để muối, ở bên ngoài vẫn còn màu xanh biếc, trông có vẻ không được đẹp mắt nhưng hương vị lại ngon vô cùng.
Dưa chua băm nhỏ cùng thịt heo, bỏ thêm chút gừng và hành cắt nhỏ trộn đều, mùi dưa chua xông lên làm cho người ta có cảm giác thèm ăn, nước miếng không nhịn được ứa ra, dưa chua còn có tác dụng giải ngán rất tốt, nhân bánh vốn dĩ rất bình thường trở nên đặc biệt khiến mọi người phải động tâm.

"Tống đầu bếp! Chúng ta làm dư ra một chút đi! Ta thèm quá chịu không nổi!"
"Được! Gói mười cái cũng là gói mà gói trăm cái cũng là gói, nhà bếp có thể tự ưu đãi mà, chúng ta cũng chưa ăn cơm tối!" Tống Điềm nghĩ ngợi đáp, vừa nói vừa cười, "Còn không mau đi giúp đỡ, đứng nhìn thôi à?!"

Mọi người nghe vậy đều hoan hô, lập tức bắt tay vào làm, Tiểu Điệp cười cầm lấy hai con d.a.o lớn, "Ta đi băm hai tảng thịt nữa."

Tống Điềm cũng vui vẻ, chỉ là tự nhiên thấy không dám đối mặt với Cố Hiển Thành...
Nàng mới làm cho hắn ba bữa, bữa đầu tiên coi như làm cho người bệnh còn để tâm chút, bữa thứ hai thì cũng chỉ là bánh quai chèo đơn giản không đáng nhắc tới, bữa thứ ba lại lấy phần của hắn chia cho mọi người... Nhưng nàng cũng nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, Đại tướng quân đối xử với mọi người ôn hoà, đồ ăn thôi mà, chắc sẽ không tính toán! Cùng lắm thì, lát nàng tự nấu thêm một chút nữa cho hắn.

Sủi cảo trắng trẻo mập mạp nhanh chóng được gói xong, nhóm tạp dịch cũng truyền tin về: "Về rồi! Đại tướng quân về rồi!"

Tống Điềm gật đầu: "Nấu nước luộc sủi cảo đi!"
Nồi trong nhà bếp lớn, nấu cũng nhanh, Tống Điềm chuẩn bị cho Đại tướng quân bốn mươi cái sủi cảo, sau đó trộn thêm hai phần dưa góp ăn kèm.

Đầu tiên là rau trộn trứng muối, nàng cẩn thận cắt trứng muối thành hình hoa, nước trộn pha từ các loại hành gừng băm nhỏ cùng gia vị, Tống Điềm chọn những luống rau cần tươi nhất, rửa sạch xong cắt thành từng miếng vừa ăn. Bản thân rau cần cũng có hương vị riêng, thêm tí ớt nồng kích thích vị giác nhưng không cay, rau cần giòn giòn nhai cũng vui miệng, còn có khả năng kích thích vị giác.

Món thứ hai vẫn dùng rau cần nhưng lại trộn theo kiểu khác, dùng tỏi làm chủ đạo. Cùng một nguyên liệu nhưng trộn với các gia vị khác nhau lại trở thành hai món có hương vị khác biệt.

Tống Điềm chuẩn bị xong liền bê đến đại doanh trướng.

Phúc Quý đứng ở bên ngoài thấy nàng liền sáng mắt, lập tức vẫy tay gọi nàng qua.
"Sao thế? Tướng quân chờ sốt ruột sao?" Tống Điềm khẩn trương hỏi.

Phúc Quý cười đáp: "Không … không, Triệu ma ma đang ở trong nói chuyện cùng Đại tướng quân, cô tới vừa đúng lúc, việc này cũng có chút liên quan đến cô."

Tống Điềm ngạc nhiên: "Liên quan tới ta?"

Nàng đang nghi hoặc thì rèm trướng đã được vén lên, Triệu ma ma đi ra, "Vào đi."
Lời này đương nhiên là nói với Tống Điềm, Tống Điềm cũng không dám chậm trễ, lập tức đi vào.

Mới vừa vào đã thấy Đậu Khấu quỳ dưới đất.

Hai mắt nàng ta đỏ bừng, hiển nhiên đã khóc, miệng còn không ngừng kêu: "Tướng quân! Tướng quân tha mạng!"

Tống Điềm run tay, tha mạng? Chẳng lẽ Đại tướng quân muốn...?
Cố Hiển Thành cũng nhìn thấy Tống Điềm, vốn không tức giận lắm nhưng bỗng nhiên nhớ tới cơn đau đầu hôm qua, sắc mặt trầm xuống quát lớn: "Bổn tướng quân ghét nhất người khác ở trong quân hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không rõ quân quy sao?"

Cố Hiển Thành nổi giận quả thật đáng sợ, hầu như không ai có thể chịu được sự áp bức này, Đậu Khấu vốn thấy hắn không nói gì mới dám cầu xin tha thứ hiện tại bị mắng như vậy liền nhũn ra, quỳ cũng không vững, trực tiếp nằm rạp xuống đất.
Cố Hiển Thành cũng không muốn phí sức vì chuyện này, tả hữu cũng là do nàng ta chọc đến tiểu trù nương, chỉ lạnh lùng nói: "Đuổi khỏi nhà bếp đến phường giặt, nếu còn không yên phận thì đuổi khỏi quân doanh."

Triệu ma ma: "Dạ!"

Nói xong liền liếc mắt cho mấy tên sai vặt kéo người ra ngoài, nhưng Đậu Khấu vẫn không cam lòng, còn muốn nói gì đó đã bị Triệu ma ma lườm cho sợ hãi.
"Còn không biết tốt xấu? Dựa theo quân quy, đặt điều nói xấu binh lính, ít nhất cũng phải chịu mười gậy, ngươi muốn thử sao?"

Sắc mặt Đậu Khấu trắng bệch, không dám nói nữa, nhưng nàng ta vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Tống Điềm, trong lòng tràn ngập hận ý.

Tống Điềm vốn còn thương cảm nhưng bị ánh mắt của nàng ta nhìn đến mức dựng cả tóc gáy.
Đậu Khấu bị kéo xuống, Tống Điềm đứng một lúc mới hoàn hồn lại, vừa ngửng lên đã thấy Cố Hiển Thành nhìn nàng.

Tống Điềm giật mình, lập tức cúi đầu.

Triệu ma ma đón lấy cái khay trong tay nàng đặt lên bàn, "Tướng quân, dùng bữa đi."
Cố Hiển Thành ừ một tiếng, đi qua nhìn, một đĩa sủi cảo lớn cùng hai món rau trộn, mười phần ngon miệng, hắn nhanh chóng cảm thấy có khẩu vị, ngồi xuống cầm đũa lên.
Tống Điềm do dự, quyết định lui xuống trước. Nhưng mà nàng chưa kịp xoay người thì Cố Hiển Thành bỗng ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để tức giận?"

Tống Điềm ngẩn người. Triệu ma ma cũng như vậy.

"Tướng quân?" Tống Điềm bối rối, đại tướng quân nói lời này là có ý gì? Nàng tức giận? Tức giận cái gì?
Cố Hiển Thành bị cơn đau đầu tra tấn, nhìn thấy Tống Điềm liền không nhịn được hỏi một câu.

"Dân phụ nghe không hiểu lời tướng quân nói..."

Triệu ma ma nhìn kĩ sắc mặt Cố Hiển Thành, lại nghĩ thêm một chút, mới nói: "Tướng quân xử trí Đậu Khấu không chỉ vì môi trường trong quân mà còn là xả giận cho ngươi, còn không mau cảm ơn tướng quân?"

Tống Điềm phục hồi tinh thần, hoá ra hắn nói chuyện này, Tống Điềm lập tức muốn hành lễ nhưng Cố Hiển Thành lại giơ tay ngăn lại.
"Thôi, bữa tối nay ngon, không cần cảm tạ."

Trong mắt Triệu ma ma loé lên ý cười, Tống Điềm cũng thở ra một hơi.

"Sủi cảo này, ngươi không chia cho người khác chứ?"

Nàng vừa mới thả lỏng lại bị lời nói của Cố Hiển Thành làm khẩn trương, ánh mắt nàng kinh ngạc đối diện với đôi mắt đen nhánh của Cố Hiển Thành, không biết đại tướng quân hỏi lời này là có ý gì.

Mà sủi cảo này... đúng là...
Cố Hiển Thành nhìn bộ dáng chột dạ của nàng liền đoán ra, đang định mở miệng, Tống Điềm đã nhanh trí: "Lỡ gói nhiều sủi cảo quá... bỏ đi cũng lãng phí nên ta để lại cho Phúc Quý cùng Triệu ma ma, còn có Tiểu Điệp... một ít. Nhưng hai món rau ăn kèm là đặc biệt làm cho ngài, nghĩ bụng ngài ra ngoài làm việc vất vả, hai món ăn nhẹ nhàng coi như khai vị, giải ngán..."

Cố Hiển Thành nhìn bộ dáng vội vàng giải thích của nàng thì cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn, hắn gật đầu: "Đúng là không nên lãng phí."
Trái tim của Tống Điềm cũng dần bình tĩnh lại.

Triệu ma ma nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tướng quân đã chuyên tâm dùng bữa liền nháy mắt cho Tống Điềm lui xuống, Tống Điềm đi ra ngoài, Phúc Quý lập tức hớn hở chạy đến.

"Tống đầu bếp, cô thật sự phần sủi cảo cho ta sao? Ai nha, thật cảm tạ cô, cô để ở đâu? Ta tự mình đi lấy."
Tống Điềm: "..."

Nàng khóc không ra nước mắt, chỉ mong đám người trong bếp chưa ăn hết.
--
Tống Điềm đi rồi, Triệu ma ma đi đến bên cạnh Cố Hiển Thành, pha chén trà nóng, nói: "Tướng quân, ta thấy tay nghề của Tống đầu bếp rốt, không bằng để nàng đi nấu cơm chiều đi, còn La thị bên kia..."

Cố Hiển Thành dừng đũa, hỏi: "Bà ấy vẫn muốn đi?"

Triệu ma ma vội đáp, "Vâng... mấy ngày trước đã tới tìm nô tỳ... nô tỳ nhìn bà ấy ở trong quân đúng là không thể vui vẻ nổi, nhưng lại không dám tự chủ trương nên mới..."
Cố Hiển Thành gật đầu: "Được, đã biết, kêu người lại đây đi."

Triệu ma ma gật đầu, "Nô tỳ đi ngay."

Tống Điềm về tới nhà bếp, may mà vẫn còn sủi cảo, nàng lập tức múc cho Phúc Quý một chén lớn, cũng lưu lại cho Triệu ma ma một ít.

Phúc Quý cười tít cả mắt, bưng bát đứng ngay trong nhà bếp ăn.

"Ta nói này Tống đầu bếp, ta thật sự rất xem trọng cô, không tới ba năm, cô nhất định có thể trở thành hồng nhân bên cạnh Đại tướng quân."
Có lẽ là há miệng mắc quai, lại vốn là người nói nhiều, Phúc Quý vừa ăn vừa không giữ nguyên tắc  hứng thú khen Tống Điềm, hết khen tay nghề của nàng lại khen nàng là người lanh lợi, tương lai nhất định sẽ tốt.

Tống Điềm được khen cũng không để trong lòng.

Phúc Quý thấy nàng không đáp còn tưởng nàng không tin, lập tức cường điệu: "Thật đấy! Thật đấy! Ta theo tướng quân hơn ba năm chưa thấy ngài ấy khen ngợi ai đâu!"

Tống Điềm cười: "Vẫn còn ngươi và Triệu ma ma mà."

Phúc Quý: "Ta với Triệu ma ma là lão nhân bên cạnh tướng quân rồi, không tính.

Lời này... Tống Điềm càng không dám nhận, nhưng nàng cũng chú ý tới một chuyện khác, đó là: "Ngươi mới đi theo tướng quân ba năm?"

"Phải"

"Ồ... ta cứ tưởng, các ngươi không phải là đi theo từ bé đến lớn sao?"
Phúc Quý dừng một chút, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Cô không biết chuyện của tướng quân sao?"

Tống Điềm ngơ ngác lắc đầu.

Phúc Quý giật mình, sắc mặt kì quái, Tống Điềm thấy hắn kì lạ liền nói: "Không sao, ta cũng không hiếu kì, ngươi không nói cũng không sao."

Ai ngờ Phúc Quý không nhịn được, nói: "Ai... cũng không trách được, cô mới tới, không biết cũng bình thường, tướng quân của chúng ta ba năm trước mới bắt đầu ngồi vào vị trí này..."

Tống Điềm không tin mở to hai mắt.
"Cô có nghe nói tới chiến sự ở kinh thành ba năm trước không?"

Tống Điềm như cũ lắc đầu.

Phúc Quý nóng nảy, "Sao cái gì cũng không biết thế hả, lần đó Hoàng thượng cùng Thái hậu đều gặp nguy hiểm, quân địch thiếu chút nữa đã đánh vào trong kinh! Ở thời khắc mấu chốt, là Đại tướng quân cứu Đương kim Thánh thượng một mạng đó nha! Tình cảnh lúc đó đúng là kinh tâm động phách! Một mình tướng quân đột kích vòng vây, ngăn cơn sóng dữ! Chỉ đáng tiếc... ai~"

"Đáng tiếc cái gì?!" Tống Điềm bất giác khẩn trương lên vội hỏi.
Phúc Quý thở dài, "Đáng tiếc lần đó tướng quân của chúng ta cũng bị thương nghiêm trọng, nằm trên giường trọn vẹn ba tháng, suýt nữa đã không gắng gượng nổi, còn tổn thương đến đầu, để lại bệnh cũ..."

"Bệnh cũ..." Tống Điềm không nhịn được hỏi lại.

Phúc Quý nhìn một vòng xunh quanh, thấp giọng nói: "Cô cũng đừng nói lung tung, ở trong quân chuyện này là bí mật."

Tống Điềm vừa tò mò vừa khẩn trương, Phúc Quý nhỏ giọng nói tiếp: "Tướng quân bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại đều quên hết chuyện cũ trước đấy, vài năm nay tìm biết bao danh y đều vô dụng, ở trong quân đây là điều cấm kị, không thể nói."

Tống Điềm mở to mắt: "Mất trí nhớ...?"

Phúc Quý: "Suỵt!"
Trong đầu Tống Điềm rối nùi, tổn thương đầu đến mức mất trí nhớ còn kiêng kị? Nàng vừa định hỏi tiếp nhưng lại chợt nghĩ tới điều gì, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Nếu là người thường mất trí nhớ, sẽ có người nhà tìm đến, nói lại cho hắn nghe sự tình nhưng như Phúc Quý nói, Cố Hiển Thành không thuộc trường hợp này, có khả năng, người trong nhà đại tướng quân đều đã...

Cũng là do trận chiến kia sao...
Tâm tình Tống Điềm phức tạp, không biết đáp lời như nào mới phải.

Phúc Quý cũng đổi sang đề tài khác.

Ăn sủi cảo xong, tiếp tục nói: "Cho nên, Tống đầu bếp cũng không cần để ý những lời nói kia làm gì, tướng quân ghét nhất những kẻ không giữ mồm miệng ở trong quân, Đương kim Thánh thượng phong ngài ấy làm tướng quân cũng không ít người chỉ trỏ đâu, Thánh thượng nổi giận thay ngài ấy lập uy, lần này Đậu Khấu gây sóng gió, Tướng quân chính là đang chống lưng cho cô, không cần phải sợ."

Tống Điềm lúng túng nói, "Sao ta có thể đánh đồng cùng tướng quân được, ta chỉ là đầu bếp, tướng quân bảo vệ quốc gia còn cứu Thánh thượng, là đại anh hùng danh xứng với thực, lại nói địa vị của ngài ấy hôm nay chính là ngài ấy tự phấn đấu giành được, cũng không đơn giản chỉ vì ba năm trước cứu giá, ta cũng không thẹn với lòng làm tốt việc của mình, lời đồn tự nhiên sẽ biến mất."

Phúc Quý không ngờ lại nghe được lời này, nhịn không được giơ ngón cái, "Bái phục!"

Tống Điềm cười, quay người đi thu dọn bát đũa.
Màn đêm buông xuống, chuyện hôm nay cũng coi như kết thúc, đậu phụ sốt tương cũng chuẩn bị xong, Tống Điềm chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Trên đường trở về, Triệu ma ma cùng La thị đón đầu ngăn nàng lại.

Triệu ma ma nói trước: "Tống đầu bếp, từ ngày mai ngươi liền phụ trách cơm chiều đi, La thị sẽ giúp ngươi một lần, sau đó sẽ rời đi."

Tống Điềm mở to mắt, La thị cũng cười tiếp lời: "Ngày mai ta sẽ làm trợ thủ của muội, Tống đầu bếp nhớ chiếu cố ta nhé!"

Tống Điềm cười, từ đáy lòng nàng thấy vui vẻ cho tỷ ấy.

Triệu ma ma: "Vậy hai người nói chuyện đi, ta đi trước."

"Ma ma đi thong thả."

Triệu ma ma đi rồi, Tống Điềm mỉm cười chúc mừng La thị, La thị cũng vui vẻ, trong lời nói cũng không giấu được ý cười.

"Thật tốt, ta cũng muốn được giải thoát. Muội mau nói Trung Nguyên có nơi nào chơi vui, ta còn tranh thủ đi."

Nói đến đây, Tống Điềm liền hổ thẹn: "Kỳ thật ta cũng không biết, trước khi về nhà chồng cũng chỉ bó tay bó chân ở nhà, thỉnh thoảng sẽ lén lên trấn trên hoặc buôn bán nhỏ kiếm chút tiền thôi. Trung Nguyên rộng lớn, chân của ta nhỏ đi không nổi."

La thị: "Ta hiểu, chúng ta là nữ nhân, đúng là như vậy, lần này ta đi nhất định thay muội nhìn nhiều chút."

Tống Điềm cười: "Tốt quá! Ta nghe nói Thục Trung rất vui, cũng có nhiều đồ ăn ngon, còn gần kinh thành, đương nhiên phồn hoa vô cùng. Tỷ thay ta đi xem xem! Cũng thay phu quân tỷ ngắm nhìn một chút..."

Tống Điềm nói xong, La thị liền ngẩn ra, lập tức bĩu môi nói: "Ta thay hắn làm gì chứ?"

Tống Điềm do dự, suy nghĩ kĩ một lúc rồi nói tiếp: "Kỳ thật ngày ấy ta liền muốn nói với tỷ, nhưng vẫn nhịn được, giờ tỷ quyết đi ta vẫn muốn nói. Tỷ vẫn luôn coi quân doanh như là nhà giam nhưng lúc trước cũng là tỷ cam tâm tình nguyện theo hắn đến đây, chỉ là hiện giờ hắn không còn, nơi này vốn tốt đẹp giờ cảnh còn người mất, tỷ không nhịn được thương tâm cũng dễ hiểu... Tỷ muốn rời đi cũng không phải đã hết tình nghĩa, hắn nhờ Đại tướng quân giữ tỷ lại cũng là để bảo vệ tỷ, nhưng tỷ đã chứng minh không có hắn chăm sóc vẫn có thể sống rất tốt. Ta thực sự kính nể tỷ, tỷ vẫn luôn kiên trì với mục tiêu của bản thân, đi Trung Nguyên nhất định vẫn có thể sống tốt nửa đời sau. Mà hắn ở trên trời nhìn xuống cũng có thể vì tỷ mà vui vẻ..."

Tống Điềm nói xong, La thị liền ngây người.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đẩu nhìn lên.

Bóng đêm như mực, Tống Điềm sợ mình nói sai chọc tỷ ấy tức giận, vừa định mở miệng xin lỗi lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào.

"Chưa có ai... chưa có ai từng nói cùng ta nói những lời này..."

Tống Điềm hoảng sợ, vội vàng nói: "Tỷ đừng khóc..."

Nàng luống cuống tay chân, vội lấy khăn tay cho La thị lau nước mắt, "Ai nha~ đều tại ta, chọc tỷ thương tâm, tỷ cứ coi ta nói bậy đi..."

La thị vừa khóc vừa lắc đầu.
Tỷ ấy nói không ra lời, một lúc sau mới ngừng khóc, nhìn Tống Điềm, mỉm cười.

"Đáng tiếc... đáng tiếc muội không đến đây sớm hơn."

Tống Điềm nghi hoặc, "Dạ?"

"Nếu muội đến sớm hơn chúng ta đã có thể trở thành khuê mật, bất quá bây giờ cũng không muộn, trước khi ta đi có thể gặp được muội, cũng rất vui vẻ, chúc chúng ta sau này thuận buồm xuôi gió, tự do tự tại!"

Tống Điềm bị nàng làm cảm động cũng đỏ mắt, "Tốt, thuận buồm xuôi gió, tự do tự tại!"

(Chị đừng khóc nữa anh nhà lại đau tim c.h.ế.t giờ :))))

Hai người còn đứng nói chuyện thêm lúc nữa, đến lúc La thị chuẩn bị quay về nghĩ thế nào lại quay lại chọc ghẹo Tống Điềm: "Muội hiểu chuyện như vậy nhất định tình cảm với phu quân cũng rất tốt, ta thật hâm mộ phu quân của muội, có thể lấy được người xinh đẹp lại thông tình đạt lý như vậy, hơn nữa còn có tay nghề chứ, nếu ta là nam nhân, dù có táng gia bại sản cũng phải cưới được muội về..."

Tống Điềm còn đang đắm chìm trong cảm giác thương cảm, nghe La thị nói liền sửng sốt, lập tức xấu hổ vô cùng, "Ta..."

"Ai nha, ngượng ngùng gì chứ, tuy hắn không còn nhưng tình nghĩa vẫn ở đấy."

"Không... có lẽ hắn chưa chết..." Tống Điềm gian nan mở miệng, La thị nghe vậy liền mở to mắt.

"Chưa chết?"

La thị bỗng nhiên hưng phấn lên: "Muội nói vậy hẳn là có manh mối đúng không? Lúc trước chưa thấy t.h.i t.h.ể sao?"

"Xem như là như vậy..." Tống Điềm xác thực không biết trả lời như nào.

"Tốt rồi! Tốt rồi!" La thị kích động giữ tay nàng lại, "Muội không được từ bỏ! Lúc trước ta chính mắt thấy xác c.h.ế.t của con ma kia, muội chưa thấy thì không được từ bỏ! Chỉ cần người còn sống chuyện gì cũng có thể xảy ra! Phu thê hai người nhất định có thể đoàn tụ!"

Tống Điềm: "..."

"Ừm..." Nàng bị La thị kích động làm kinh sợ, lời muốn nói đều không thốt ra được, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu. La thị như nhớ cái gì, lại cười nói: "Tất cả mọi người đều tưởng muội thủ tiết, không ngờ là đến tìm người thân, xem ra rất nhiều người trong quân doanh đều phải thương tâm rồi."

Tống Điềm: "?"

Thấy nàng không hiểu, La thị cũng không giải thích, cười to vài tiếng rồi quay người đi mất, Tống Điềm đứng tại chỗ một lúc cũng trở về.

Chỉ là trời tối, nàng chỉ có thể lần mò từng bước, vừa mới qua một góc ngoặt liền đ.â.m phải một bức tường bằng thịt, người kia chặn đường nàng không thể đi tiếp.

Tống Điềm nghi hoặc ngẩng đầu, nháy mắt liền giật mình, "Tướng... tướng quân?!"