Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan
chương 39
Sự tình phát sinh vào tối qua , Tống Điềm không cùng bất luận kẻ nào tiết lộ qua nửa câu. Nàng cứ như cũ chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho Cố Hiển Thành liền đưa đi.
Hôm qua đồ ăn sáng là Tiểu Điệp ở bên ngoài mua , nghe nói đại tướng quân một ngụm cũng chưa ăn, Tống Điềm không biết có phải hay không tướng quân ăn không được những thứ kia, buổi sáng liền chuẩn bị món đơn giản nhất là cháo trắng rau dưa, còn có một lồng tiểu long bao.
Lúc đưa qua thì Cố Hiển Thành vừa muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tống Điềm, hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
"Không phải nói đồ ăn sáng không cần chuẩn bị sao?"
Tống Điềm vội trả lời: "tướng quân hôm qua không dùng đồ ăn sáng, hôm nay vẫn là ăn chút đi, miễn cho một hồi thân thể chịu không được."
Thân thể chịu không được cái gì chứ ...
Phúc Quý ở một bên âm thầm bật cười.
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ muốn nói hai câu phản bác , nhưng cuối cùng nửa chữ cũng không nói, lặng lẽ ở trước bàn ngồi xuống .
Hắn tối qua chưa ngủ đủ, Mạnh Thiệu cũng chưa ngủ đủ, nhưng nhìn xem thần thái của tiểu trù nương, nàng ngược lại là mặt mày toả sáng, tinh thần gấp trăm. Cố Hiển Thành cũng không biết chính mình là thế nào ,đang ăn bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi câu: "Trước đây ngươi đến trong quân nói muốn tìm người thân, hiện giờ như thế nào , đã có manh mối gì của phu quân ngươi chưa ?"
Tống Điềm như thế nào cũng không nghĩ đến đại tướng quân đột nhiên hỏi chuyện này, nàng ngẩn người một lúc lâu không biết nên đáp như thế nào , Cố Hiển Thành không nghe thấy trả lời, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hai người ánh mắt ở không trung giao nhau,Tống Điềm chột dạ cực kì : "Không, không có tin tức."
Cố Hiển Thành thấy nàng cứ thế khẩn trương, trong mắt lóe qua một tia cười: "Ngươi ở nơi nào nghe ngóng mà không có tin tức?"
Tống Điềm : "..."
Không hỏi thăm a.
Nàng vừa tới, không quen biết được mấy người , trong quân còn chưa quen thuộc, lại cùng hắn đến huyện Võ Công , nơi nào có thời gian...
Như thế bận bịu...
Cố Hiển Thành nhìn biểu tình nàng sinh động , phảng phất còn có một tia oán hận, hắn giả vờ không hiểu rõ lại hỏi một câu: "Ngươi là trong quân rất bận, ngươi không có thời gian đi hỏi thăm?"
Tống Điềm hoảng sợ: "Không, không có... Trước đến khi liền cùng đại tướng quân nói qua, ta trước tiên lấy chuyện ở trong quân làm chính sự , về phần tìm người thân một chuyện... Không vội..."
Cố Hiển Thành ồ một tiếng.
Tống Điềm thấp thỏm, đại tướng quân tại sao lại hỏi chuyện này, nàng cũng không phạm lỗi sai gì nha …
Nàng mãi cứ nghĩ ngợi lung tung , Cố Hiển Thành đã chậm rãi ăn xong điểm tâm, mà Phó Ngạn lúc này cũng lại đây .
Cố Hiển Thành đứng dậy : "Đi thôi."
Phó Ngạn hướng hắn vẫy tay: "Đừng vội, ta mới vừa vừa mới nhận được tin tức, Chu Chí đem yến hội thiết lập tại Xuân Lai Lâu, hắn lâm thời thay đổi chủ ý cũng không cùng chúng ta nói qua một tiếng, ta lo lắng có mờ ám, đã phái người đi trước thăm dò."
Cố Hiển Thành vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống đến: "Xuân Lai Lâu?"
"Đúng , chính là tửu lâu lớn nhất huyện Võ Công !"
"Hiện giờ tài chính căng thẳng dân chúng đều ăn không nổi cơm, còn đi gì tửu lâu! Không đi!"
Hiển nhiên, Cố Hiển Thành tính tình đã nổi lên , Phó Ngạn liền vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi trước tiên đừng tức giận , ta hoài nghi Chu Chí lâm thời thay đổi chủ ý là vì Chu phủ xảy ra chuyện , ta chia binh lính làm hai đường đi thăm dò trước , nói không chừng có thể thừa cơ hội này bắt lấy một ít nhược điểm của hắn. Này Xuân Lai Lâu ở huyện Võ Công cũng có tiếng là đệ nhất tửu lâu, rất khó nói cùng tham quan ô lại địa phương không có quan hệ, lần này ngươi liền tạm thời nhịn một chút, cùng ta cùng đi qua."
Cố Hiển Thành rõ ràng mười phần không muốn, nhưng tính tình hắn bướng bỉnh không có nghĩa là hắn không phân biệt rõ thị phi. Với lý do lần này Phó Ngạn thoái thác ,tuy rằng mặt hắn vẫn thối như cũ , nhưng là không phản bác nữa , Phó Ngạn nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi chấp nhận, đi thôi. Bất quá còn có một vấn đề, hai người chúng ta đại nam nhân đi, rất nhiều việc sợ là có chút không thuận tiện, bên cạnh ngươi có hay không có có thể dùng nha hoàn?"
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Bản tướng từ trước đến nay không có nha hoàn."
Phó Ngạn thở dài: "Ta là lo lắng đây là Xuân Lai Lâu chứ không ở Chu phủ, đồ ăn cùng rượu rất dễ dàng xuất hiện vấn đề, hơn nữa người nhiều mắt tạp, có nha hoàn cẩn thận có thể đi theo bên người sẽ thuận tiện rất nhiều."
Phó Ngạn nói xong, mọi người bỗng nhiên đồng loạt hướng Tống Điềm nhìn lại, mới vừa Phó Ngạn vào sốt ruột, không chú ý tới Tống Điềm bên cạnh, hiện giờ nói đến chuyện này, trước mắt không phải có một nha hoàn đây sao ...
Tống Điềm cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người , cái đầu nhỏ của nàng không phản ứng kịp, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đại tướng quân ý tứ là... Ta đi sao?"
Phó Ngạn lập tức nói: "Đúng đúng đúng, có Tống đầu bếp ở đây vạn sự đại cát , chúng ta mấy đại nam nhân lúc đó đều ở trên bàn rượu, đến thời điểm mang thức ăn lên thì Tống đầu bếp để ý nhiều chút là được."
Tống Điềm nhìn về phía Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành cũng tại nhìn nàng, trầm mặc một lát sau, Cố Hiển Thành hỏi: "Ngươi muốn đi sao?"
Tống Điềm : "Ta có thể... Chính là... Ta không biết ta có thể làm được việc gì ."
Con ngươi Phúc Quý lập tức chuyển động, nhanh nhảu đáp : "Đến thời điểm ngươi theo ta , chúng ta tùy cơ ứng biến!"
Tống Điềm lại nhìn mắt Cố Hiển Thành: "Được , được ?"
Cố Hiển Thành cũng nhẹ gật đầu: "Tốt, cực khổ, lần này nếu như thuận lợi, quay về sẽ thưởng cho ngươi."
Tống Điềm ngược lại là không cần thưởng gì cả , chỉ là từ trong lời của bọn họ đại khái cũng nghe ra, đại tướng quân lần này tới là muốn bắt tham quan, nếu là nàng cũng có thể làm được viêc gì , cũng xem như vì dân chúng xuất lực .