Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 12: Tìm Hiểu



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trở Về : Mọi Chuyện Lần Này Sẽ Tốt Hơn

Chương 12: Tìm Hiểu Nửa tháng trôi qua rất nhanh, hiện tại đã là tháng 4 năm 2018. Trong nửa tháng vừa rồi, Đức đã làm xong một chiếc đũa phép, tuy chỉ là hàng cơ bản, chắc cùng lắm là dùng được 2 đến 3 lần là hỏng, thế nhưng như vậy là đủ rồi. Hỏi Đức có lo lắng cho cuộc chiến sắp tới không, thì đương nhiên là có. Cho dù Đức có tự tin đến mấy, cho dù Đức có kiến thức của tương lai thì có một điểm vẫn giữ nguyên, đó là Đức gần như không có thông tin gì về kẻ địch cả. Lần này, hắn ra trận với không một thông tin nào, địch ở trong tối còn Đức ở ngoài sáng. Chỉ với một sơ hở hoặc bất cẩn thôi, Đức sẽ rất nhanh bị thủ tiêu. 8 giờ sáng ngày 15 tháng 4 năm 2018. Đức cầm lấy túi đồ của hắn rồi bước xuống dưới nhà. Vài ngày trước, Đức đã nói chuyện trước với mẹ về việc muốn sắp xếp lại nguyện vọng nên mong muốn mẹ cho phép nghỉ vài ngày để đi tham quan mấy trường đại học ở Hà Nội. Ban đầu đương nhiên mẹ hắn không đồng ý, thế nhưng sau nhiều lần năn nỉ cùng với điểm số khả quan mà Đức thể hiện trong bài thi thử, mẹ hắn cũng đồng ý, nhưng với điều kiện là mẹ hắn sẽ nhờ người quen ở dưới Hà Nội dẫn hắn đi và Đức không được tự ý đi lung tung mà không có sự giám sát Đức đương nhiên là đồng ý để cho mẹ vui, thế nhưng chỉ cần xuống. được Hà Nội thì gần như là mẹ hắn không thể quản nữa rồi, hắn không thiếu cách để tự tách ra đi làm việc của hắn.
Lần này đi sẽ là mấy ngày, đồng thời cũng sẽ là mấy ngày nguy hiểm nhất kể từ khi Đức trọng sinh lại. Tuy cũng không quá an tâm, thế nhưng đã làm đến đây rồi, chẳng lẽ lại dừng? Vậy nên, tạm biệt mẹ xong, Đức đi xe buýt xuống Hà Nội. Đến nơi, Đức được đón bởi bác Trang, bác là một người bạn của mẹ hắn. Gặp Đức, bác Trang cũng rất niềm nở, bác nói chuyện nhiều lắm, nào là việc bác từng bế Đức suốt hồi nhỏ này, hoặc là hỏi xem Đức có bạn gái chưa này, nói chung là mấy câu nói mà những. người họ hàng hay nói thôi. Ngồi trên xe của bác về đến nhà bác cũng mất đâu đấy gần một tiếng đồng hồ do giờ này ở Hà Nội khá tắc đường. Ở trên xe, bác Trang hỏi chuyện Đức “Thế Đức định xét nguyện vọng vào trường nào?” “Lúc đầu thì cháu định xét vào sư phạm để sau làm ngành giống với mẹ cháu, thế nhưng bây giờ cháu định xem xét lại, nên lần này cháu mới xuống Hà Nội ạ” “À, đi xem trường đúng không, muốn đi xem trường gì, để bác bảo cái Ngọc dẫn đi” Ngọc là con gái của bác Trang, năm nay là sinh viên năm 3 khoa công nghệ thông tin ở đại học Bách Khoa. Đức không có mấy ấn tượng về người này, bởi căn bản mỗi lần bác Trang lên nhà hắn chơi cũng chỉ đi một mình hoặc cùng lắm là có chồng đi theo. Đức nhớ lần cuối mà Đức gặp chị Ngọc là hồi hắn chuẩn bị lên cấp 3, lần đó mẹ hắn cho hắn đi thi thử ở mấy trường cấp 3 dưới Hà Nội, thì Đức có gặp Ngọc khoảng thời gian hắn ở nhờ nhà bác Trang. Còn sau này kể cả khi đã lên đại học hay đi làm thì Đức cũng không tiếp xúc nhiều với nhà bác Trang nữa, nên hai người cũng không gặp lại. Nhưng đối với Đức thì khoảng thời gian tiếp xúc với Ngọc đã qua rất lâu, hắn cũng chẳng nhớ mặt người ta nữa. “Dạ cháu định ngó qua trường Bách Khoa một chút ạ, tại cháu nghĩ học bạ của cháu cũng đủ đẹp để cố thi được vào trường ạ” Nghe Đức trả lời, bác Trang cũng trở lên vui vẻ không thiếu “Cái Ngọc nhà bác cũng. học Bách Khoa đấy, để bác bảo nó về dẫn cháu đi xem” “Dạ vâng ạ, được thế thì tốt quá ạ” Dừng một chút, Đức bất chợt hỏi tiếp “À, chị Ngọc sống ở ký túc xá đúng không ạ” “Ừ, cái Ngọc nó bảo muốn ở ký túc xá cho có bạn bè với cả thuê nhà ở quanh trường cũng đắt lắm” Nghĩ một chút, mặc dù theo như thông tin Đức biết từ kiếp trước thì sự kiện lần này cũng không có ai thương vong, thế nhưng việc hắn xuất hiện có thể sẽ thay đổi điều này, trận chiến này đảm bảo sẽ diễn ra ở khu vực ký túc xá trường, tốt nhất là vẫn nên chú ý một chút, tránh để người vô tội bị vướng vào. “Sao cháu hỏi về cái đó?” Thấy Đức không nói gì, bác Trang liền hỏi lại “Dạ, cháu định nếu thi được vào trường thì chắc cháu cũng ở ký túc xá nên cũng muốn qua xem thử ấy mà ạ”
“Ừ, thế để bác dặn con Ngọc đưa cháu qua” “Vâng ạ, cháu cảm ơn bác” Sau gần một tiếng đồng hồ trò chuyện, cuối cùng hai người cũng về đến nhà bác Trang. Khoảng thời gian này chị Ngọc vẫn đang học ở trường, nên Đức sẽ phải đợi bác Trang gọi chị Ngọc về rồi mới có thể đến trường được. Đức có ý định tự mình đi xe buýt đến, chỉ cần chị Ngọc đón ở trường là được, thế nhưng bác Trang không đồng ý. Theo như bác nói thì bác đã hứa với mẹ Đức là sẽ chú ý đến Đức, vậy thì bác sẽ không để Đức tự đi một mình như vậy được. Nghe đến vậy thì Đức cũng đành chịu mà ngồi đợi. Đức ăn bữa trưa ở nhà bác Trang. Vài tiếng sau bữa trưa cuối cùng chị Ngọc cũng về. Có vẻ do bị gọi về vội vàng mà chị cũng không có để ý được đến bản thân, ngoại trừ bộ quần áo trông có vẻ ổn ra thì chị hiện lên với thân hình cao gầy, có lẽ cũng phải hơn mét 7, mái tóc có bù xù cùng cặp kính dày cộp che mất nửa khuôn mặt. Để mà nói thì chị Ngọc là một người con gái mọt sách chính hiệu, nêu Đức tự hào vì nhiều giải thưởng từ trước đến nay, thì khi đứng trước chị Ngọc, Đức cũng phải cúi đầu xưng thần. Nhìn số lượng giải thưởng, giấy khen và cả huy chương treo trong nhà bác Trang, Đức cũng đủ hiểu được tuổi thơ chị Ngọc cũng không mấy dễ dàng. Nhìn thấy Đức chị Ngọc cũng không phản ứng gì nhiều, có vẻ giống như hắn, chị Ngọc cũng không quá quan tâm đến Đức, chủ yếu là mẹ của hai người thân nhau thôi chứ hai người có thể coi là người lạ. Đương nhiên chị Ngọc vừa về chưa kịp nghỉ ngơi gì mà bắt chị đưa Đức đi luôn thì rỡ ràng là không hợp lý, đi thăm trường thôi có phải cứu người đâu mà phải gấp. Vậy nên, Đức lại phải chờ thêm một buổi tối ở nhà bác Trang. Đến sáng hôm sau, cuối cùng thì chị Ngọc mới có thể dẫn Đức đi. Hai người di chuyển bằng xe buýt, trong quá trình đó hai người cũng gần như không nói gì với nhau. Sau hơn 30 phút ngồi xe buýt, hai người cũng đã đến đại học Bách Khoa. Vừa đến nơi, Đức đã nói với chị Ngọc là hắn muốn tự đi tham quan, chị cứ đi làm việc của chị là được. Thế nhưng ai ngờ chị Ngọc tuy không quá quan tâm đến hắn, nhưng lại là một người rất có tính trách nhiệm đây.
Đã nhận nhiệm vụ từ bác Trang là hộ tổng Đức tham quan trường thì chị Ngọc tuy không muốn thì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ đến nơi đến chốn. Vậy là Đức phải đi theo chị Ngọc quanh trường. Vừa đi Đức vừa để ý xem có dấu hiệu ma thuật hay ma trận gì ở sân trường hoặc các sinh viên mà Đức đã gặp hay không, thế nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không. thu được kết quả hắn mong muốn. Khuôn viên trường Bách Khoa tuy rộng nhưng để đi hết thì cũng không khó, đặc biệt là khi Đức cũng chẳng đi xem chi tiết, chủ yếu hắn làm chính là đến một toà rồi chạm tay vào tường sau đó ngó xung quanh sau khi xác nhận không có dấu hiệu ma thuật vậy thì hắn lại rời đi. Lúc này, hai người cũng. đã đi gần hết toàn bộ trường rồi, thế nhưng trong suốt quá trình đi tham quan, Đức không nói mà cũng không hỏi gì, điều này làm chị Ngọc mặt tràn đầy sự bấ đắc dĩ cùng khó hiểu, và rõ ràng là chị đang dần mất kiên nhẫn với Đức. Chẳng phải hắn đến đây xem trường để xác định nguyện vọng sao, ai như hắn đi tham quan chỉ để cho người dẫn đường mình nói, còn bản thân đến mở mồm cũng không chịu, chỉ nhìn ngó xung quanh rồi đi không. Đi thêm một lúc, chị Ngọc dừng lại hỏi “Đấy là toàn bộ khuôn viên trường rồi đấy, em có gì muốn hỏi không?” Nghe vậy, Đức cũng rất trực tiếp, nếu đã không có gì đặc biệt trong. trường vậy thì chỉ còn cần quan tâm đến ký túc xá thôi. “Em cũng không có gì để hỏi cả, chỉ có điều, chị dẫn em đi xem ký túc xá trường được không ạ” “Ký túc xá sao? Cũng được thôi, thế nhưng chị nói trước là đừng trông mong quá, ký túc xá ở đây cũng không phải dạng khang trang gì đâu, cũng cũ rồi.” “Vâng ạ!” Nói rồi, chị Ngọc lại tiếp tục dẫn hắn đi về phía ký túc xá.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.