Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 5



Tiếng hét thất thanh vang lên, đám người ồn ào lộn xộn lao đến.

Nha hoàn bên người Vương Nghệ Giai run rẩy nâng khối ngọc lên cao, dưới ánh nắng rực rỡ, bề mặt ánh tím hiện lên một đường nứt dài trắng xóa.

“Thẩm Thiên Nhược, ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện gì rồi?”

Tôn Y Hàm ngay lập tức nhào lên chỉ vào mặt Thẩm Thiên Nhược đang tái nhợt mà mắng chửi.

“Ta không rõ… đột nhiên dưới chân bị vấp một cái, ta thật sự không cố ý… !!!”

Một tiếng “chát” thanh thúy vang lên, cắt ngang lời giải thích của Thẩm Thiên Nhược.

“Là ngươi, bởi vì ganh tỵ ta được hoàng hậu thương mến, cha ta lại được Thái tử coi trọng, cho nên ngươi cố tình làm bể khối ngọc mà ta muốn dâng tặng người, cốt để cả nhà ta bị mất mặt, sau đó bị hoàng hậu ghét bỏ.”

Vương Nghệ Giai nghiến răng nói ra, từng chữ lại từng chữ cứ thế bổ xuống Thẩm Thiên Nhược, cốt để phơi bày bộ mặt xấu xí của nàng ấy trước mọi người.

Gương mặt nhỏ nhắn non mịn của Thẩm Thiên Nhược hiện rõ năm dấu tay nhưng nàng lại không khóc, chỉ kiên cường đứng đó lắc đầu: “Ta không phải người như thế, tất cả đều vì phụng vụ vương triều hưng thịnh này. Nếu quả thật tỷ được hoàng hậu yêu thương cất nhắc, được Thái tử để mắt đến, đó là vinh dự và phúc phần của tỷ, cho dù ta có ra tay cũng không thể giành được, huống gì ta cũng không có ý đó.”

“Ngươi nói không có ý đó là chúng ta sẽ tin hay sao? Hiện tại không phải ngươi và Nghệ Giai tỷ tỷ đang được đặt trên bàn cân cho vị trí Đông cung Thái tử phi hay sao? Danh hiệu cao quý như vậy, người Thẩm phủ các ngươi không có tâm muốn tranh giành ư? Bớt lừa người lại đi.” Tôn Y Hàm cao giọng chất vấn, xung quanh tiếng xì xầm bàn tán lại càng lan rộng.

Khương Yên không nhịn được đứng chắn trước mặt Thẩm Thiên Nhược, âm thanh cứng cỏi: “Tiểu thư nhà chúng ta trước nay nổi tiếng hiền lương thục đức, luận về nhan sắc hay tài nghệ đều không thua kém ai, cho nên được mọi người xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An. Đã như vậy thì cần gì phải sử dụng chiêu trò vụng về như thế này trước mặt mọi người để hạ bệ Vương tiểu thư? Vừa bị bắt tại trận, còn bị chỉ trích thẳng mặt thế này, nhục nhã để đâu cho hết, người thông minh không có ai làm vậy bao giờ, chỉ có trẻ con mới dễ bị lừa gạt mà thôi.”

Những lời Khương Yên vừa nói ra, lại khiến hướng gió quay đầu.

Khương Yên nói cũng không hẳn không có lý, kỹ xảo vụng về, chiêu trò lộ liễu như vậy, người thông minh lại được bồi dưỡng từ nhỏ như Thẩm Thiên Nhược chắc chắn sẽ không sử dụng trước mặt bao nhiêu người như hôm nay.

Đã vậy, bọn họ cũng không muốn bị mang tiếng là ngu ngốc đến trẻ con mới bị lừa gạt như lời Khương Yên nói, cho nên bắt đầu có người đứng ra phân tích sự việc.

“Tiểu thư nhà nô tỳ đã nói, đột nhiên tà váy bị vướng, sau đó chân vấp một cái mới té xuống, điều đó chứng tỏ có người ở đằng sau làm chuyện xấu.”

Khương Yên nói xong liền cúi xuống lật ngoại bào của Thẩm Thiên Nhiên lên một chút, lộ ra viền tà váy hiện rõ vết bùn lấm lem.

Nhìn vết bùn ở trên tà váy, có thể nói người này vừa đi ngang qua con đường đất ở khu rừng trúc đằng sau viện đình, bởi nếu đi theo đường chính lát đá, chắc chắn dấu giày sẽ không bám nhiều đất như vậy.

“Cho nên đây chắc hẳn là một trong những tì nữ của Vương phủ, bởi chỉ có người rành rẽ đường đi nước bước ở đây mới thoải mái chọn lối tắt ngang qua rừng trúc để đi lại giữa đình viện và khu nhà bếp. Những nha hoàn đi theo hầu chủ như nô tỳ làm sao có thể biết được, cho dù có biết cũng không dám tự ý đi lại lung tung trong Vương phủ.”

Khương Yên nói xong, Tôn Y Hàm ngay lập tức gạt đi.

“Nô tỳ ngươi cũng dẻo miệng thật, chủ nào tớ nấy mà, đã làm sai không biết xin lỗi còn đứng đây hồ ngôn loạn ngữ. Nha hoàn của các nhà hôm nay ai nấy đều tất bật, việc chạy đi chạy lại giữa các gian nhà là điều bình thường, cái gì mà giày dính đất với không dính đất. Huống chi, từ nãy đến giờ, mọi người chơi đùa trong đình, váy áo thướt tha, không thể tránh khỏi việc bị dính dơ, chỉ vì một vết bùn mà ngươi có thể giảo biện đổ thừa cho người khác ư?”

Mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng ý, một số tiểu thư không thích ngồi yên tại chỗ cũng thỉnh thoảng kéo nhau ra hồ cá hay thậm chí là núi giả đằng sau để tâm sự, khó tránh được trên giày có bùn đất, nếu nói như Khương Yên thì bọn họ cũng có thể là những người ngáng chân Thẩm Thiên Nhược.

Điều này nói ra e rằng sẽ đụng chạm đến nhiều người ở đây.

Thẩm Thiên Nhược cúi đầu, trong lòng không muốn sự việc đi xa hơn nữa, cho nên chuẩn bị hạ mình xin lỗi Vương Nghệ Giai và suy nghĩ cách bồi thường.

Bên cạnh lại nghe thấy Khương Yên thoải mái cười một tiếng.

“Tôn tiểu thư, người nói như vậy là thừa nhận tiểu thư nhà nô tỳ không cố ý làm rơi vỡ khối ngọc mà là do bị người khác đụng qua. Có phải không?”

“Ngươi… !!!” Tôn Y Hàm trợn mắt không thể phản bác.

“Cho dù là như thế thì khối ngọc bị bể, Thẩm Thiên Nhược không thể tránh khỏi liên quan.” Vương Nghệ Giai thấy tình hình không được ổn, vặn vẹo chiếc khăn trong tay, cố gắng lôi Thẩm Thiên Nhược xuống nước.

“Quả đúng là như vậy, nhưng nếu khối ngọc này không phải ngọc thạch thượng phẩm, nói cách khác Vương tiểu thư bị người ta lừa mua phải hàng chất lượng thấp thì sao nhỉ?”

“Ngươi nói cái gì?” Tôn Y Hàm rít lên như lợn bị chọc tiết: “Người đâu, lôi con tiện tỳ này ra ngoài, không thể để nó đứng đây nói nhăng nói cuội được.”

Mấy gia nhân trong Vương phủ vội vàng tiến lên kéo Khương Yên ra khỏi Thẩm Thiên Nhược, muốn lôi nàng ấy ném ra ngoài.

Một âm thanh trầm thấp vang lên cắt ngang mọi thứ.

“Mọi người tụ tập ở đây là có chuyện gì thế?”

Thường phục viên lĩnh màu tím, viền tay áo là mây ngũ sắc bằng chỉ kim tuyến, thân áo thêu cửu ngư đồ, trên tay là quạt kim xuyên dát vàng vẽ mẫu đơn chi sơn đỏ rực.

Không ai bảo ai, tất cả quỳ rạp xuống đất đập đầu hô to: “Thái tử thiên tuế.”

Nhân vật quan trọng đã đến, Vương Nghệ Giai vội vàng nức nở một tiếng, sau đó ôm rịt lấy khối ngọc thạch vào lòng như trân bảo, nước mắt lã chã rơi xuống.

Người của sảnh chính cũng đã chạy đến đây, bao gồm cả Vương ngự sử và Thẩm thị lang.

Nhìn thấy nữ nhi lá ngọc cành vàng của mình khóc lóc thảm thương, Vương Thiệu tức lắm, nhưng e ngại có Cơ Trường Uyên ở đây cho nên không dám phát nộ, chỉ có thể quắc mắt nhìn Thẩm Vân Hạc một cái rồi khẽ quát nha hoàn trong phủ nữ Vương Nghệ Giai.

“Có chuyện gì vào trong rồi nói, khóc lóc cái gì, mất hết mặt mũi.”

Cơ Trường Uyên nhàn nhã vuốt mép quạt, âm thanh nhẹ nhàng như bông: “Không phải sợ, có Cô ở đây, vị tiểu thư này có gì khúc mắc cứ nói ra, Cô sẽ giải quyết cho ngươi.”

Được lời của Cơ Trường Uyên, Vương Nghệ Giai càng khóc dữ dội, thân hình mềm mại nghiêng hẳn sang một bên, đôi mắt lóng lánh nước ngước lên nhìn hắn đầy mong đợi.

Tôn Y Hàm chỉ chờ có thế, giọng nói nghẹn ngào cất lên: “Lần trước tham gia yến tiệc thưởng hoa của Hoàng hậu, được ngài ấy thương mến ban tặng trâm ngọc lụa là, Nghệ Giai tỷ tỷ ghi nhớ trong lòng, mấy ngày nay cất công tìm kiếm mới tìm được một khối ngọc Hòa Điền màu tím, mong muốn được dâng tặng Hoàng hậu để tỏ lòng kính trọng, không nghĩ đến…”

“Không nghĩ đến cái gì, nói cho rõ ra!!!” Vương Thiệu bực bội quát.

“Không nghĩ đến lại bị Thẩm Thiên Nhược, đại tiểu thư của nhà Lễ bộ thị lang ném vỡ mất ạ.”

Thẩm Vân Hạc nghe thấy sự việc liên quan đến con gái mình, không nhịn được trợn trừng mắt: “Sao có thể, Nhược Nhi…”

Thẩm Thiên Nhược nhìn thấy sự thất vọng toát lên trong đáy mắt phụ thân, vội vàng quỳ xuống: “Nhược Nhi không cố ý, con đã giải thích với Nghệ Giai tỷ tỷ nhưng mà…”

“Còn có cái gì để giải thích nữa, mọi người ở đây đều thấy ngươi ném khối ngọc xuống đất đến nứt toác ra, còn cái gì mà giải thích?” Vương Nghệ Giai hét lớn, biểu cảm vô cùng giận dữ.

Mọi người nhìn Thẩm Thiên Nhược đang khuỵu gối mím môi không nói được lời nào, âm thanh xì xào bàn tán vang khắp sân vườn.

Khương Yên tính tình đại tiểu thư nhà mình hiền lành, nhẫn nhịn, dù có chuyện gì xảy ra cũng xử lý mềm mại uyển chuyển, nhưng với kiểu người vừa ăn cướp vừa la làng như Tôn Y Hàm và Vương Nghệ Giai thế này thì im lặng cho qua không phải là thượng sách.

“Bẩm Thái tử, Vương đại nhân, Thẩm đại nhân, nô tỳ là người theo hầu tiểu thư sát sao từ lúc bước vào đình viện, khối ngọc đó là do Vương tiểu thư yêu cầu Thẩm tiểu thư đích thân mang qua cho nàng, mặc dù xung quanh có rất nhiều nha hoàn nhưng tiểu thư không cho ai đụng vào. Đến khi Thẩm tiểu thư nâng ngọc đi qua thì đột nhiên lại bị ngáng chân vấp ngã, khối ngọc mới rơi xuống đất, mong Thái tử, Vương đại nhân và Thẩm đại nhân soi xét.”

Cơ Trường Uyên liếc nhìn nha hoàn mặc đồ màu xanh đang quỳ trên nền đất, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng hơi xanh, cũng coi như thanh tú mà thôi, chẳng phải nét đẹp kiều diễm hay ấn tượng gì, còn không bằng một số đại nha hoàn của quý tộc thế gia.

Vậy nhưng miệng lưỡi lại sắc sảo như thế, đầu óc cũng rất nhanh nhẹn.

Hắn quay sang muốn hội ý với Bùi Lẫm một chút, lại thấy hắn ta thất thần.

Đây là lần thứ hai Bùi Lẫm như vậy trước mặt Cơ Trường Uyên.

Thú vị thật.

“Chuyện đã như vậy, chi bằng cứ kiểm tra lại một phen, dù gì đi nữa Thẩm đại tiểu như của nhà Lễ bộ thị lang cũng nổi danh là mỹ nữ tài hoa và đức độ, Cô nghĩ nàng ấy không đến nỗi như thế.”

Nói xong Cơ Trường Uyên dẫn đầu mọi người đi vào Thanh Liên các gần đó, ra vẻ muốn chủ trì cuộc thẩm tra này.

Khương Yên không muốn ra mặt quá nhiều, nàng đi đằng sau lưng Thẩm Thiên Nhược, cố ý kéo tay áo nàng ấy lại để cả hai đi thật chậm phía cuối hàng người, sau đó nhỏ giọng thì thầm bên tai.

Khương Yên tin chắc với sự thông minh và hiểu biết của Thẩm Thiên Nhược, nàng ấy sẽ nắm bắt được vấn đề và khéo léo biện giải cho bản thân.

Thêm một lý do khiến nàng không muốn xuất hiện, bởi Khương Yên không chịu được ánh mắt của Bùi Lẫm.

Kiếp trước hai người từng là phu thê, vậy mà đến cuối đời Khương Yên mới nhận ra người Bùi Lẫm yêu chính là Thẩm Thiên Nhược.

Hắn ta thừa nhận rằng mình yêu Thẩm Thiên Nhược ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đó chính là khi bọn họ gặp nhau ở Sóc Châu.

Đời này nàng đã hóa giải sự việc ở yến tiệc thưởng hoa của Hoàng hậu, vậy coi như đây là lần đầu tiên bọn họ diện kiến.

Hẳn là Bùi Lẫm sẽ phải lòng Thẩm Thiên Nhược vào hôm nay.

Đêm sương giá lạnh, khi nàng phơi thây trên sườn núi đó, trong lòng đã c.h.ế.t lặng, tình nghĩa bao nhiêu năm qua với Bùi Lẫm đã tan thành mây khói.

Nói nàng hận hắn không, Khương Yên lại chần chừ, dù gì người hắn bảo vệ chính là tiểu thư nhà nàng, là người mà nàng yêu quý nhất, cũng là ân nhân lớn nhất của đời mình.

Coi như kiếp trước nàng trả ơn cưu mang dưỡng dục của Thẩm Thiên Nhược đi.

Nhưng mà như vậy cũng không thể khiến Khương Yên bình thản coi như không có chuyện gì xảy ra mà đối mặt với một Bùi Lẫm xa lạ.

Cho dù nàng biết đời này hắn ta chưa làm lỗi gì với nàng, nhưng gương mặt lạnh lùng ấy, giọng nói cứng nhắc ấy vẫn nhắc nhở nàng về nỗi đau mà hắn ta đã mang lại.

Thôi thì tốt nhất đừng bao giờ gặp nhau ở kiếp này.