Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong

Chương 5: Ngưu Đầu Võ Quán



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong

Long nhìn động tác của mấy người chị gái nào không hiểu bọn họ vừa làm gì cơ chứ. Điều này khiến hắn cảm thấy nhức đầu xen lẫn chút cảm động. Đã thế giới này yêu quái có thể xuất hiện cùng rất nhiều sự kiện kỳ quái mà không ai tìm ra lời giải đáp. Thì việc cường giả đoạt xác trọng sinh lại trở thành 1 chuyện bình thường không có gì bất ngờ. Cho nên người ở thế giới này đã tìm ra rất nhiều cách để xác định người trước mặt có phải là người quen mình không. Miếng ngọc bội mà chị gái hắn cầm cũng là 1 trong số những cách đó. ‘’Lần sau đừng có đứng trước mặt làm vậy, nếu em thật sự bị người ta đoạt xác vậy không phải đem mọi người g·iết hết sao.’’ ‘’Hừ! May xem chị tư và chị năm đứng đây để làm cảnh thôi sao. Coi chừng mày vừa cầm đao lên liền bị 2 chỉ đánh cho bầm dập rồi.’’ Thất tỷ nghe thế liền khịt mũi khinh thường nhưng trong lòng thì trộm vía thở phào. Xem ra nhà bọn hắn đúng là có phúc sinh ra không chỉ 1 mà tới tận 2 thiên tài. Tứ tỷ và Ngũ tỷ biết tiểu đệ không có chuyện gì liền cười 1 tiếng chào hỏi rồi tạm biệt gia đình. ‘’2 người bọn họ đáng lý phải ở Châu Vị Long chứ, sao bây giờ lại có mặt ở đây rồi.’’ Tổng tiêu đầu cũng hơi bất ngờ khi thấy 2 đứa con gái mình ở đây. Khác với ý nghĩa của các gia đình khác thời phong kiến, gia đình của Long có thể nói khá cởi mở thậm chí mang chút hiện đại. Khi mà để phụ nữ trong nhà nhận lấy rất nhiều đầu việc quan trọng thậm chí là trở thành trụ cột trong nhà. Cơ mà 1 cái tiêu cục là quá nhỏ so với 1 đám nữ tử hào kiệt muốn chứng tỏ mình.
Cho nên trước khi Long sinh ra thì những người này đã đi ra ngoài chỉ còn thất tỷ cùng bát tỷ ở nhà với cha mẹ. Phải đến khi mẹ Long sinh ra cậu thì những người này mới hiếm thấy quay trở về nhà, cũng làm cho Long biết được quyết tâm có con nối dõi của gia mình mạnh đến cỡ nào. ‘’ Hai đứa bọn nó bảo trên đường thi hành công vụ có đi qua đây nên tiện thể ghé qua thăm nhà thôi.’’ Mẹ Long cầm trên tay sổ sách tính toán 1 chút tiện thể trả lời. Tổng tiêu đầu cùng Long nghe thế liền liếc mắt nhìn nhau, cả 2 không nói 1 lời nhưng cũng biết ý nghĩa của đối phương. Xem ra lần này Hắc Đầu Trại chắc chắn bị nhổ cỏ tận gốc rồi, bởi 2 người chị của Long chính là đến từ Thập Nhị Tinh mà anh rể cậu từng đề cập qua. Tổng tiêu đầu không khỏi có chút lo lắng tới an nguy của 2 người, nhưng lại không dám nói ra với bên ngoài chỉ có thể thở dài đi vào trong. Long cũng hiếm hoi nhìn thấy cha mình biểu lộ ra mềm yếu như vậy, chỉ là cậu cũng không có cách. Bản thân chỉ là 1 tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lấy đâu ra sức chém g·iết 1 đám ác tặc hung danh đã lâu. ……….. 1 tuần sau, Sau khi làm xong tan sự cho các anh em ở tiêu cục. Long theo cha mình cưỡi ngựa đi ra ngoài trấn. Nhìn tuyến đường mà cha mình vạch ra, đây không phải là đi tới Ngưu Đầu Võ Quán sao. Long liền hiểu được ý định của ba cậu đi tới nơi này. Đây là định dùng quan hệ với thiếu lâm tục gia trợ giúp con gái mình đây mà. Mà theo tính cách của cẩn thận của cha hắn thì có lẽ đã liên hệ với bên kia hôm khi biết được 2 người kia chấp hành nhiệm vụ liên quan đến Hổ Đầu Trại. Mặc dù chỉ là có thể là trùng hợp, nhưng từ 1 châu bên khác chạy đến bên này làm nhiệm vụ. Ít nhiều cũng khiến người ta lo lắng. Ngưu Đầu Võ Quán mặc dù lấy danh xưng là võ quán, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại không khác gì chùa miếu là mấy. Chỗ bọn hắn định cư là dưới chân 1 ngọn núi cách xa các thị trấn lân cận khoảng 2 giờ đi xe ngựa. Cho nên không quá lâu bọn hắn liền thấy khách hành hương trên dọc đường. ‘’Nhiều người tới thắp hương như vậy mà còn bảo không phải chùa miếu. Mấy tên này thật là..’’ Tổng tiêu đầu không biết nói gì hơn khi nhìn thấy số lượng người hành hương ngày 1 càng đông khi tới gần, hiển nhiên đây không phải là cảnh tượng thường thấy ở nơi đây. 2 cha con ngay lập tức xuống ngựa ngay khi đã tới nơi, dắt ngựa đi vào trong bọn hắn liền thấy vài tên võ sinh mặc lấy đồng phục đang hướng dẫn khách hành hương đi vào miếu thắp hương. Một tên trong số đó nhận ra tổng tiêu đầu liền bất ngờ hô: ‘’Tam thúc ngài tới rồi! Mau vào bên trong, sự phụ đã đợi ngài rất lâu rồi đấy.’’ Đưa ngựa cho võ sinh 2 cha con bọn hắn liền đi vào bên trong võ quán. Nơi này được xây dựng thành 2 tòa biệt viện ngăn cách nhau bằng 1 bức tường dày nằm sâu bên trong. Bên ngoài dùng để phục vụ tụng niệm, các buổi lễ quan trọng cùng để hương thân tới thắp nhang. Còn bên trong là nơi sinh hoạt cùng luyện công của các võ sinh cùng quán chủ. Đi tới võ đường, Long liền thấy 1 đám võ sinh đang cởi trần luyện [Thiết Bố Sam]. Phương thức tu luyện cũng rất đơn giản, chính là thay nhau dùng gây guộc đánh vào phần lưng cùng bụng của đối phương.
Long cũng không nhìn nhiều mà đi theo cha mình đi vào khu làm việc của quán chủ. Vừa mở cửa ra thì 2 người liền nghe được bên trong vang lên tiếng nói: ‘’Lão tam tới rồi à! Ồ! Thằng Long cũng tới à, mau vào ngồi đi.’’ Chủ nhân của âm thanh là 1 người đàn ông thân cao 2m, bên bả vai có xăm lấy chằng chịt kinh văn, cái đầu bóng loáng cùng chòm râu quai nón rậm rạp (kratos). Ngay khi 2 cha con vừa ngồi xuống bàn ông liền lấy ra 1 cuộn văn thư được đóng gói kĩ càng ném lên bàn. Tổng tiêu đầu biết thứ này là gì liền chỉ nói 1 câu đa tạ sau đó mở cuộc thư ra đọc. Long không cần nghĩ cũng biết nội dung cuộn thư là gì, cho nên không có tò mò lấy mà lại nhìn về phía người sư thúc này của mình mang lấy vài phần chờ mong nói. ‘’Khương sư thúc lần này con có 1 chút nghi ngờ về võ học cần ngài giải đáp.’’ Khương sư thúc nghe thế cũng không có ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm bút nguệch ngoạc nhưng tốc độ có thể thấy rõ chậm lại. Biểu hiện đồng ý giải đáp thắc mắc của cậu. Thế là Long liền không khách sáo bắt đầu nói ra suy tư của mình, ban đầu là 1 chút vấn đề liên quan tới cơ bản Khương sư thúc liền tùy ý giải đáp nhưng bắt đầu kéo tới về sau tốc độ viết chữ của ông càng giảm cuối cùng là lấy ngừng lại. Ông ngẩng đầu ánh mắt bắn ra hào quang nhìn chằm chằm về hướng Long giống như muốn nhận thức lại cậu 1 lần nữa. Đối với điều này Long không mấy bất ngờ, hiển nhiên là cậu có chuẩn bị từ trước. ‘’Ta truyền cho con [Khổ Hạnh Công] cách đây bao lâu nhỉ Long?’’ ‘’Dạ ba tháng trước.’’
‘’[Khổ Hạnh Công] mặc dù chỉ là nội công cơ bản của Thiếu Lâm, nhưng là thứ không thể thiếu để đem căn cơ đánh vững chắc. Một khi luyện thành liền có thể kiêm tu nhiều môn võ học mà không sợ bị xung đột kinh mạch. Chỉ là để luyện môn này liền phải xác định kiên nhẫn đem từng tia nội công quán mạch từng đầu kinh mạch, có thể nói là buồn tẻ đến cực hạn.’’ Nói tới đây ông liền nhớ ra việc gì đó, quay qua nhìn cha của Long một chút: ‘’Ta mất 10 năm để đem 3 tầng đầu [Khổ Hạnh Công] luyện thành, rồi lại mất thêm 20 năm để đem môn công pháp này luyện đến viên mãn. Tam sư huynh mất 15 năm, sau đó lại dành thêm 10 năm để 3 tầng giữa luyện đến rồi ngưng. Dù là Đại Sư huynh được xưng là thiên tài của bọn ta cũng phải dành ra 3 năm mới đem môn công pháp này luyện thành. Mỗi 3 tầng đều phải dành 1 năm, đây là thời gian nhanh nhất mà chưa ai vượt qua mất chục năm nay cũng là thứ mà Đại Sư Huynh luôn lấy làm kiêu ngạo.’’ Nói tới đây ông liền nhìn chằm chằm vào Long: ‘’Ta thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đại Sư Huynh khi biết được có 1 tên tiêu quái vật chỉ dùng 3 tháng liền đem 3 tầng đầu luyện xong.’’ ‘’Hì hì! Còn không phải do có sư thúc chỉ dạy để con bớt đi lòng vòng sao.’’ ‘’Đừng có nịnh ta, ta còn chưa đến trình độ có thể dạy ra thiên tài như ngươi. Đây cầm lấy đi.’’ Khương sư thúc liền khinh bỉ ‘’xùy’’ 1 tiếng rồi từ trong giá sách sau lưng lấy ra 1 cuốn sách hơi cũ đưa về phía Long. Ở trên bìa sách có viết lấy 3 chữ [Khổ Hạnh Công]. ‘’Cầm về nghiên cứu đi! Có gì không hiểu tới đây hỏi ta hoặc cha nhóc. Mà lấy thực lực của nhóc thì chắc tam sư huynh cũng không còn gì để dạy cho nhóc rồi.’’ ‘’Khương sư thúc đừng nói thế! Tu vi chỉ là 1 bộ phận mà thôi không thể bao quát hết được. Kinh nghiệm chém g·iết không có thì dù tu vi cao hơn đối phương bao nhiêu thì đều có khả năng bị 1 chiêu miểu sát a.’’ ‘’Được xem ra nhóc vẫn tỉnh táo không bị tu vi tăng lên quá nhanh mà sinh ra ảo tưởng. Đây tặng cho nhóc thứ này, khi cảm thấy nôn nao hay đầu óc trở nên đần độn lấy ra luyện.’’ Long nhìn vào dòng chữ in trên bìa cuốn, mặt liền cười tươi như hoa. [La Hán Quyền] Không cần phải giải thích quá nhiều với môn võ này, Long hài long đem cuốn sách bỏ vào trong người. Cha cậu từ đầu tới cuối đều giống như không để ý mà chỉ chỉ nhìn chằm chằm vào cuộn thư, phải đợi 1 lát sau ông mới mở miệng: ‘’Long ra ngoài chơi đi! Ba có chút chuyện muốn bàn với chú Khương.’’ ‘’Được rồi! Hai người cứ thoải mái, con không làm phiền nữa đâu.’’ Đã đạt được thứ mình muốn, Long cũng không lưu luyến đợi tại nơi này. Bản thân cậu đã không chờ được mà sử dụng hack để tôi luyện bản thân. Đợi đến khi Long đem cửa phòng đóng lại. Anh Ba giống như cười mà không cười nhìn về phía sư đệ của mình, giọng nói có vài phần nghiêm khắc: ‘’Sư đệ tại sao lại đem [La Hán Quyền] truyền cho Long? Không sợ phía trên biết được trách phạt sao?’’ Khương quán chủ giống như đã dự liệu từ trước thoải mái cười to: ‘’Sư huynh diễn tốt đấy, nếu không phải quen biết tính cách của huynh đệ còn nghĩ huynh cứng nhắc đến vậy. Huống hồ nếu ban nãy huynh để ý quy củ tới vậy thì đã phải cản đệ lại từ lúc đưa cuốn sách kia đi…’’ ‘’HỪ! Chẳng qua lúc đó ta đang nghiên cứu thông tin trong cuộn thư nên không ra tay kịp thôi.’’ ‘’Mọe! Muốn diễn phải không?’’ Khương quán chủ nhịn không được chửi bậy 1 tiếng, sau đó liền cười hì hì: ‘’Sư huynh lợi hại, để ra được thằng con đáng đồng tiền tới vậy.’’ ‘’Vẫn là sư đệ dạy tốt, đào tạo ra được đứa học trò xuất sắc đến vậy.’’ ‘’Được rồi! Bàn chính sự đi, huynh từ tình báo cũng nhìn ra được rồi phải không. Tên trại chủ kia đúng là điên rồi, dù là bản thân có c·hết cũng nhất quyết phải kéo mọi người xuống nước.’ Nghe tới đâu Anh Ba liền không khỏi nhăn lại, hiển nhiên vẫn không thể tiếp nhận được thông tin được ghi trong cuộn giấy kia. Chỉ là may mắn, 2 đứa con của gã vẫn an toàn. ‘’Thời gian làm con người ta thay đổi không phải vậy sao. Việc bây giờ cần làm chính là tìm ra được cái thứ quyền rủa kia, dập tắt nó vậy thì mọi thứ liền trở lại bình thường.’’ ‘’Huynh nói thì dễ rồi, Trấn Ma Ti, Thần Bộ Môn, Thập Nhị Tinh hợp lực đều tìm không ra manh mối. Mấy tên đệ tử tục gia như chúng ta có thể làm được gì?’’ ‘’Ta và đệ đúng là không có bản sự đó, nhưng không phải ở nơi này có 1 người có thể làm được sao?’’ ‘’Huynh nó gì thế? Ở cái vùng rách nát này còn ai có thể làm được điều đó chứ..chẳng lẽ là mấy tên ăn mày kia sao??’’ Khương quán chủ giống như nghe được truyện hài liền vỗ bàn cười lớn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của sư huynh mình ông liền thu lại nụ cười. Đôi mắt giống như nhớ tới điều gì liền lộ ra tia kỳ quái cùng 1 chút không thể tin: ‘’Không phải chứ? Huynh tính nhờ mấy tên ăn mày kia à! Bọn hắn nếu có bản sự này thì đã không rơi xuống thảm hại như bây giờ.’’ ‘’Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau, song hào kiệt đời nào cũng có. Không phải sư phụ luôn nói câu này sao, đệ làm sao quên rồi.’’ Anh Ba làm Khương quán chủ 1 chút giống như nhớ lại chuyện xưa, đem cuộn thư bỏ vào trong người liền đi ra ngoài: ‘’Cho huynh xin 1 giang phòng ở lại qua đêm, 2 ngày sau chúng ta đi gặp tên kia.’’ ‘’Này..ít nhất cũng phải cho đệ biết người chúng ta gặp là ai chứ.’’ ‘’Đà Chủ Cái Bang - Tô Khất Nhi.’’ ‘’Khoang đã sư huynh! Đệ có điều muốn hỏi.’’ Khương quán chủ đứng lên đi tới gần giá để đao, nhìn chằm chằm lưỡi đao giống như người huynh đệ của mình. ‘’Hôm bị bầy yêu phục kích, một mình huynh không thể giải quyết được bọn nó?’’ Anh Ba giống như hiểu được ẩn ý của câu này liền thở dài thả ra 1 câu: ‘’Người liền sẽ già, tâm tính cũng đỗi.’’ Để lại Khương quán chủ đang phân vân điều gì đó ở trong phòng.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.