Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong

Chương 7: Gặp ăn mày



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong

2 ngày gần đây Long trôi qua rất vui vẻ, Võ công đại thành, sáng tạo ra công pháp mới mặc dù chỉ mới có hình. Tu vi hiện tại của cậu đã đi tới tam phẩm viên mãn, chỉ là Long lại không có ý định tiến lên. Bây giờ cậu mới 16 tuổi, thực lực tam phẩm bây giờ đã rất được thậm chí quá tốt nếu so với tuổi của cậu. Vã lại bản thân cậu cũng không có thâm cừu đại hận với ai ngoại trừ Hổ Đầu Trại. Nhưng nhóm người kia cậu còn chưa gặp mặt bao giờ, hơn nữa đám người ấy bây giờ không khác gì chó nhà có tang. Đã thế lo lắng làm gì? Cũng không thể nào từ trên trời rơi xuống 1 tên thủ lĩnh đòi g·iết mình được. Có chăng chính là đám yêu thú ma quái chính là kẻ thù không đội trời chung, bọn nó chính là dược liệu mà Long cần mà ngược lại thì cơ thể võ nhân cũng chính là thức ăn khói khẩu của bọn chúng. Chỉ là trường hợp này cũng không quá gấp, nếu gặp Long chắc chắn sẽ không nương tay, cơ mà cậu sẽ không chủ động đi tìm. Dù sao cậu còn có người nhà, cũng không phải là người cô đơn như mấy thằng main trong truyện. Là sinh vật có giấy phép nhập cư từ thiên đạo, chứ không phải đi chui vào cho nên cậu cũng không có bị thiên đạo nhằm vào. Đã không có kẻ thù thì cắm đầu tu luyện làm gì, bắt 1 thằng nhóc choi choi 16 tuổi khổ tu vì trường sinh? Có điên mới làm thế. Để không bị người ngoài phát hiện tu vi thật sự của bản thân, Long cũng dành nhiều thời gian trong thư viện nghiên cứu loại kỹ thuật giấu đi khí tức này. Phối hợp với 40 năm tuổi thọ, cậu cuối cùng cũng tạo ra được 1 môn pháp quyết vô danh dùng để che dấu khí tức.
Mặc dù có chút thô ráp nhưng đã đủ cho bây giờ, làm xong cậu liền thoải mái hưởng thụ ngày nghỉ cho tới khi cha cậu mang theo ngựa cùng đao đi tới trước mặt. ‘’Thu dọn đồ đạc chúng ta đi.’’ …………. 1 tuần sau, 3 người bọn hắn liền dừng chân tại 1 bến cảng nối liền giữa 2 châu Diêm La và Vị Long. Đồng hành cùng bọn hắn lần này còn có Khương sư thúc, chọn được 1 thuyền ưng ý. Người cha keo kiệt của cậu lại hiếm thấy bao cả con thuyền. Thế là từ nghỉ dưỡng trên đất liền thành nghỉ dưỡng trên đường biển, Mặc cho thằng con của mình biến thành 1 tên hoàn khố, Anh Ba lại vờ như không thấy mà chỉ chăm chú vào đống giấy tờ 1 lúc 1 nhiều ở trên bàn. Long cũng không biết đống giấy tờ đó từ đây xuất hiện, chỉ thấy ngày qua ngày số lượng thư tịch trên bàn ba cậu đã chất thành núi. Khương sư thúc thì giống như bốc hơi, không nhìn thấy bóng dáng trên con tàu. Cơ mà Long vẫn còn có thể 1 chút sự hiện diện mờ mịt của ông ấy. 2 người này giống như đang hợp tác làm chuyện thần bí gì đó, mặc dù tò mò nhưng cậu cũng không dám điều tra sâu vào sợ bị 2 người đó đè đánh. Đến ngày thứ 4 trên tàu, Đang ngồi thưởng thức món cá nướng thì Khương sư thúc từ đâu xuất hiện, ngồi đối diện cậu. Tay bắt lấy con cá trên tay Long bỏ vào mồm. ‘’Không tệ, tay đầu bếp trên tàu có chút tay nghề đấy.’’ ‘’Ồ! Sư thúc đi đâu mấy ngày nay đấy, con còn tưởng chú chán quá bỏ đi về rồi.’’ ‘’Về cmm! Tao về để ba mày tìm tao tính sổ à. Tới cầm cái này…’’ Khương sư thúc từ trong túi lấy ra 3 bình đan dược ném lên bàn, Long nhìn chất liệu bình cũng biết bên trong giá trị rất cao. Thế là nhìn chằm chằm vào Khương sư thúc nhưng muốn hiểu rõ ý đồ của y. ‘’Nhìn tao thế làm gì? Tao cho thì cứ cầm, người trong nhà còn đắng đo làm gì. Ta có việc đi trước đây.’’ Khương sư thúc giống như không quan tâm ý muốn của Long mà rất tùy ý đem bình đan dược cất vào trong người cậu, đồng thời đem tất cả thức ăn trên bàn đánh chén sạch rồi phủi đít bỏ đi. Long chỉ có thể lắc đầu cười trừ, rồi ngắm nhìn bình đan dược trong tay. Bình chứa được làm bằng vỏ gỗ đặc biệt có thuộc tính hàn băng, vừa cầm vào liền có cảm giác ê buốt ngay lập tức truyền đến não Long. Vừa cầm liền biết đây là thứ bất phàm, không phải khoe nhưng cơ thể bây giờ của cậu đã cực kỳ khủng bố. Ít nhất là đối với nóng lạnh đã không thể nào sinh ra nếu nhiệt độ không phải trên 100 hoặc -100. Mở bình dược ra, 1 cổ hơi nóng từ miệng bình ập tới đánh vào mặt Long. Cũng may đã có dự phòng từ trước cho nên Long không có bị gì, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ xoắn xuýt. ‘’VCL! Hỏa Thân Đan, đây không phải là đan dược của đạo gia sao? Khương sư thúc từ đâu mà có được.’’ Long mặc dù có chút bối rối, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn đem nắp bình đóng lại. Đan dược này có một điểm kém rất lớn đó chính là rất dễ bay hơi, nếu không dùng hộp chứa đặc thù thì dược tính sẽ trôi đi hết.
Cơ mà điều khiến nó được rất nhiều võ nhân ưa chuộng bất chấp tệ nạn của nó chính là vì công dụng mà đan dược này mang lại. Đó là đem nội lực của người dùng tăng lên gấp 2 lần trong vòng 3 tiếng. Tóm gọn vài dòng cũng biết thứ này tại sao được nhiều người săn đoán đến vậy, đây không khác gì bùa bảo mệnh a. ‘’Xem ra sắp tới sẽ cực kỳ sóng gió đây.’’ Thu lại đan dược vào người, Long cũng mất đi hứng thú ăn uống. Dụ ý của Khương sư thúc là gì trong lòng cậu đã hiểu rõ, chuyến đi lần này không giống với đi gặp người. Mà giống như là đi g·iết người a, ngay cả đồ bảo mệnh cũng đã lấy ra đưa. Vậy thì đống giấy tờ mà cha cậu dày công nghiên cứu mấy ngày nay không phải là tình báo về quân địch đấy chứ. Chẳng trách cha cậu đóng cửa không ra ngoài. Nghĩ tới đây, Long liền cảm thấy tu vi hiện giờ của mình đã có chút không đủ dùng. Ý định nghỉ ngơi ban đầu cũng lập tức tan thành mây khói. ‘’Bây giờ chỉ còn chưa tới 200 năm, phải dùng cho hợp lý.’’ Trong đầu cậu bây giờ hận không nhìn thấy yêu ma hoặc giặc c·ướp để giúp dân trừ hại. Chứ không phải vì gặp hái tuổi thọ của bọn chúng. ……… Ban đêm trăng đã lên cao, vạn vật lâm vào giấc mộng. Phòng của Anh Ba vẫn sáng đèn cày, Người đàn ông này vẫn tiếp tục miệt mài nghiên cứu, đống giấy tờ trước bàn ông đã chất thành núi.
Mà giống như Long dự đoán, tất cả những giấy tờ này đều là thông tin liên quan đến Hổ Đầu Trại. Chỉ là không biết ông định dùng những thông tin này làm gì, chỉ thấy ông đôi lúc viết gì đó rồi lại ngẩn người cầm lấy 1 cuốn sách để so sánh đối chiếu rồi lại tiếp tục viết. Bổng cửa phòng ông đột nhiên mở ra, bóng tối bao trùm khu hành lang liền hiện lên 2 cặp mắt đang nhìm chăm chú lấy ông. Anh Ba liếc nhìn vài cái rồi lại tiếp tục làm việc. Khương sư thúc thấy thế liền cảm thấy không có gì thú vị, cho nên liền đi vào trong phòng tự tìm cho mình 1 chỗ thả lưng xuống: ‘’Đệ đã đưa đan dược cho thằng Long, dựa theo tính toán thì trước khi cập bến tu vi của thằng nhóc ít nhất cũng phải là tam phẩm trung kỳ.’’ Nói tới đây Khương sư thúc liền ngập ngùng 1 chút, sau đó lại tiếp tục nói: ‘’Huynh thật sự định cho thằng Long dính vào vụ này sao?’’ Anh Ba nghe thế liền thả bút xuống, thở dài 1 cái rồi nói: ‘’Đệ nghĩ chúng ta có thể không dính vào sao?’’ ‘’Không! Đừng nói là huynh, ngay cả quán chủ của võ đường tục gia như đệ bọn hắn cũng sẽ không buông. Mấy tên kia đã điên rồi, có thể kéo ai vào được liền sẽ kéo.’’ ‘’Nếu đệ đã biết thì còn hỏi ta làm gì?’’ Anh Ba xùy 1 tiếng khinh bỉ rồi tiếp tục cầm lấy bút viết. Khương sư thúc chỉ có thể nhúng vai xem như mình nhiều chuyện, rồi quay đầu nhìn về phía của vào: ‘’Ngươi còn định đứng đó bao lâu? Mau vào đi.’’ ‘’Haha, ta còn tưởng các ngươi đang bàn về công việc cho nên không dám quấy rầy.’’ Phía bên ngoài cửa liền vang tiếng cười đáp lại, theo vào đó là 1 bóng hình xuất hiện. 1 chàng thư sinh nhìn còn rất trẻ, chưa qua 25, dung mạo tuấn tú đoan chính, 1 tay cầm quạt 1 tay đang bóp lấy 1 viên bi sắt. ‘’Ai có thể nghĩ tới Đà chủ cái bang Tô Khất Nhi lại là 1 tên thư sinh tay không trói gà không chặt chứ. Đây là trang phục ngươi mặc khi đi gặp gỡ mấy tên ăn mày kia??’’ ‘’Haha! Khương quán chủ đừng có nói vậy, đây dĩ nhiên chỉ là dùng để ngụy trang mà thôi. Ta cũng là 1 phần của cái bang làm sao có thể ăn mặc như này đi trình diện các trưởng lão cơ chứ.’’ Tô Khuất Nhi đưa tay xin thua sau đó đi tới bàn của Anh Ba, từ trong người lấy ra 1 cuộn giấy thả xuống trên bàn: ‘’ n công, đây là tất cả thông tin mà tại hạ đã thu nhập được trong những ngày vừa qua.’’ ‘’Vất vã cho ngươi, cũng đừng gọi ta là ân công ta nói nhiều rồi tên của ta là Văn Ba.’’ Anh Ba gật đầu đưa tay đáp lễ, sau đó cầm lên cuộn giấy kia bắt đầu đọc. ‘’Mặc dù ngài nói vậy, nhưng thứ cho tại hạ không thể làm theo.’’ Tô Khất Nhi cười trừ lắc đầu, sau đó đi tới đối diện Khương sư thúc ngồi xuống. Từ trong tay áo hô biến ra 1 bộ ấm trà. Khương sư thúc nằm dài trên giường không để ý xung quanh, thỉnh thoảng từ trong người lấy ra bình rượu nhâm nhi. 3 người cứ như vậy chìm vào thế giới riêng của bản thân, cho đến khi bên ngoài vang lên 1 t·iếng n·ổ. ‘’RẦM..RẦM…’’ ‘’CƯỚP!! Bớ người ta CƯỚP!!!!’’ ‘’Lá cờ kia là..là…HỔ ĐẦU TRẠI!!!!! CHẠY MAU!!!!’’ Tiếng la hét, chửi bậy, la ó vang động run trời. Theo sau đó là tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, cùng rung chấn do võ nhân gây nên. Khương sư thúc từ trên giường nhảy xuống, mặt có chút mờ mịt hỏi: ‘’Tới rồi sao??’’ ‘’Chưa! Nơi này là địa bàn của Hải Lâu Bang, Hổ Đầu Trại không nên xuất hiện ở nơi này.’’ Tô Khất Nhi cũng có chút mờ mịt, dù cái bang nổi tiếng giang hồ là tin tức linh thông. Nhưng còn chưa đến độ biết được vị trí đối phương từng giây từng phút. Ngược với 2 người bọn họ, Anh Ba lại giống như đã dự liệu từ trước khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh. Đem bút thả xuống bàn, anh chồm người cầm lấy cây đao. ‘’Mặc dù là địa bàn của Hải Lâu Bang nhưng mấy tên ngư dân thì có thể làm gì 1 đám người điên cơ chứ.’’ 3 người đi ra đầu thuyền, nơi đó cũng đứng lấy 1 nhóm người. Đó không phải Long cùng mấy tên thuyền viên sao. ‘’Giờ này còn không ngủ đi ra làm gì??’’ Anh Ba cười mắng thằng con mình 1 tiếng rồi đi đến cạnh bên. Tô Khất Nhi cũng lần đầu nhìn thấy con trai của ân nhân, cho nên không khỏi hứng thú nhìn nhiều 1 chút. ‘’Ừm, khí cơ trầm ổn không giống như mới nhập phẩm. CMN! Chẳng lẽ là tứ phẩm võ nhân??’’ Đà chủ cái bang nhịn không được kém chút chửi bậy, đừng vì hắn bề ngoài giống như thư sinh mà tưởng còn trẻ, tuổi thật của tên này đều sắp qua đầu ba. 30 năm qua hắn ngậm đắng nuốt cay, không thiếu xém m·ất m·ạng mấy lần mà chỉ mới tam phẩm võ nhân. Trong mắt giang hồ đây đã được tính là thiên tài rồi, dù sao tăng tiến trong ngũ phẩm cùng tứ phẩm cũng không phải việc dễ dàng. Từng đầu Tiểu Mạch và Đại Mạch đều liên quan đến sinh tử, 1 khi đã thông sai cách nhẹ thì bại liệt nặng thì t·ử v·ong tại chỗ. Cho nên mặc dù 2 cảnh giới này chỉ là điểm khởi đầu, nhưng đủ để khiến nhiều người phải dừng bước nhiều năm, thậm chí là tuổi thọ đi đến cuối cùng vẫn chưa đột phá được. Đây cũng là lý do khiến Tô Khất Nhi phản ứng lớn đến vậy. ‘’Chậc! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, 2 cha con nhà này thật là đáng sợ.’’ Trái ngược với cảm xúc biến hóa liên tục của Tô Khất Nhi, Khương sư thúc dường như không để tâm là mấy. Đôi mắt của ông lúc chỉ nhìn chằm chằm vào cột lửa đang cháy ở trong rừng. ‘’Long con cùng chú Nhi đi qua bên đó đi.’’ ‘’..?..’’ Long có chút hơi bất ngờ cùng khó hiểu. Nhưng cậu cũng không có ý kiến gì, 1 đống tuổi thọ đang ở trước mặt mời chào thì cớ gì không tới thu hoạch. ‘’Được rồi ba!!’’ Cậu không chờ đợi kịp liền đạp lên mạng thì phóng người chạy thẳng vào trong trấn. Tô Khất Nhi cũng có chút không hiểu dụng ý của ân công, nhưng cũng không nói nhiều mà đuổi theo. Chỉ là lại Anh Ba, Khương quán chủ cùng đám thuyền viên trên boang tàu. Mấy tên thuyền viên cảm thấy tình huống có chút không ổn liền kéo nhau chạy vào trong tàu để ẩn nấp. ‘’Sư huynh! Vì sao phải kêu Long đi tới bên kia??’’ ‘’Nói nhiều! Đi theo ta.’’ Khuôn mặt anh ba lúc này trở nên lạnh băng không chút cảm xúc, phi thân rời đi. Khương sư thúc đã mờ mịt nay càng mờ mịt hơn, ông ngơ ngác đi theo giống như cái gì cũng không hiểu. Anh Ba lúc này mới chầm chậm giải thích:’’Không phải đệ luôn hỏi ta tu vi của ta đang ở đâu sao?’’ Khương quán chủ ánh mắt lóe lên, giống như hiểu được điều gì. ‘’Người chúng ta sắp gặp là..’’ ‘’Nhị đương gia cùng thất đương gia của Hổ Đầu Trại. 2 tên kia đã chờ chúng ta ở đây khá lâu rồi đấy.’’ —--------

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.