Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vô Địch Lục Hoàng Tử
Đêm tối, ở bên trong thâm cung. "Đều đã điều tra rõ rồi chứ?" Văn Đế ngước mắt nhìn Ảnh Vệ vừa tiến vào, hỏi. "Bẩm thánh thượng, đã điều tra xong rồi." Ảnh Vệ cung kính quỳ xuống, cẩn thận thuật lại những gì đã thẩm vấn được từ mấy tên thị vệ ban đầu ở Bích Ba viện. "Bắt vào Thiên lao?" Văn Đế đột nhiên đập vào án thư, nói giận dữ: "Gan lớn lắm, không có lệnh của trẫm, lão tam dám tự ý bắt lão lục vào Thiên lao? Chẳng trách sao lão lục sợ đến mức muốn c·hết!" Văn Đế tức giận, thở hổn hển. "Thánh thượng bớt giận." Mục Thuận hầu cận bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên giải: "Tam hoàng tử hẳn là chỉ muốn dọa Lục hoàng tử một phen, dù gì tâm phúc của Thái tử trước khi c·hết cũng từng đến chỗ Lục hoàng tử..." Văn Đế hơi ngước mắt, nhìn Mục Thuận bằng ánh mắt sắc bén: "Khanh cho rằng lão lục sẽ cấu kết với Thái tử sao?" "Chuyện đó..." Mục Thuận giật nảy trong lòng, vội vàng nói: "Nô tài không biết." "Không biết, vậy tức là không có khả năng sao?" Văn Đế khẽ hừ một tiếng: "Nếu ngươi là thái tử, ngươi sẽ tìm một tên vô dụng đến mức cả đời bình yên như thế này để tạo phản cùng mình không? Hắn ta có thể cho Thái tử một binh một tốt, hay có thể giúp Thái tử lên kế hoạch sao?"
Tìm lão lục tạo phản, chẳng khác nào mang trên mình một gánh nặng cả! Người nào hơi có chút đầu óc sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế! Mục Thuận vô cùng sợ hãi, nhưng không dám nói gì. Văn Đế hít sâu vài hơi, lại nhìn Ảnh Vệ, hỏi: "Sau khi lão lục trở về, xử lý những tiện tì trong viện của hắn thế nào?" Ảnh Vệ đáp: "Để cho bọn họ quỳ xuống tự tát vào mồm." "Không còn h·ình p·hạt nào khác sao?" Văn Đế cau mày hỏi. “Không có.” Ảnh Vệ lắc đầu đáp. “Đồ vô dụng!” Văn Đế lộ vẻ thất vọng toàn tập, giận dữ nói: "Bị chính con chó mình nuôi cắn, trẫm còn đổi thị vệ cho hắn rồi, còn đưa đến cho hắn cả roi đánh chó, hắn vậy mà không dám đ·ánh c·hết mấy con chó dữ này! Đồ vô dụng, vô dụng đến mức cùng cực! Trẫm sao lại sinh ra đứa vô dụng thế này..." Văn Đế càng nghĩ càng tức, không kìm được nổi khùng. Ảnh Vệ và Mục Thuận chỉ biết lắng nghe, nhưng không hề lên tiếng. Văn Đế mắng Vân Tranh, ấy là cha mắng con, muốn mắng thế nào thì mắng. Nếu bọn họ dám mắng Lục hoàng tử là đồ vô dụng trước mặt Văn Đế, vậy chính là đánh vào mặt Văn Đế, người làm cha.
Văn Đế tuôn ra một tràng lửa giận lớn, lại căn dặn Ảnh Vệ: "Đưa lũ tiện tì đó khỏi Bích Ba viện, lôi ra đ·ánh c·hết!" Lúc này, Văn Đế đã hoàn toàn bộc lộ sự tàn nhẫn của một bậc đế vương. "Tuân lệnh!" Ảnh Vệ cung kính lui xuống. Đợi Ảnh Vệ lui xuống, Văn Đế lại thở dài, trầm giọng hỏi: "Thẩm phu nhân bọn họ vẫn còn quỳ ngoài cung à?" "Đúng vậy!" Mục Thuận khẽ gật đầu. Văn Đế hơi im lặng, lại hỏi: "Trẫm có quá đáng với Thẩm gia không?" Mục Thuận vội vàng cười xu nịnh: "Đây là ân sủng của thánh thượng dành cho Thẩm gia." Ân sủng ư?
Thẩm phu nhân bọn họ hiện giờ hẳn đang đầy bụng chửi mắng ta nhỉ? Văn Đế tự giễu, trầm ngâm một lát, lại dặn dò: "Ngươi hãy đi nói với họ, trẫm đưa lão lục đến biên quan để lập công chứ không phải đi chịu c·hết! Lão lục tuy không thành tài nhưng dù gì cũng là nhi tử của trẫm, hổ dữ còn không ăn thịt con!" "Tuân lệnh!" Mục Thuận cung kính nói, lại hỏi: "Thánh thượng, đã ban hôn cho Lục hoàng tử rồi, có nên chuẩn bị một tòa phủ đệ cho Lục hoàng tử để cử hành đại hôn không?" Phủ đệ? Lão lục còn chưa có phủ đệ? Văn Đế hơi sững sờ, đột nhiên vỗ đầu, tự giễu: "Nếu không phải ngươi nhắc nhở, trẫm đã quên phắt mất chuyện này rồi!" Hoàng tử Đại Càn vương triều sau khi trưởng thành đều sẽ được ban thưởng một phủ đệ ngoài cung, chỉ có phủ Thái tử là nằm trong hoàng cung. Vân Tranh vẫn ở trong hoàng cung hoàn toàn là ngoài ý muốn. Chủ yếu là do sự hiện diện của Vân Tranh quá mờ nhạt, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, Văn Đế đã suýt quên mình còn có một nhi tử như vậy, càng đừng nói đến việc ban thưởng phủ đệ rồi. Nơi Vân Tranh đang ở hiện tại vẫn là nơi ở trong cung trước khi hắn ta trưởng thành. Nghĩ đến Vân Tranh, Văn Đế lại thầm mắng đứa vô dụng này. Chính mình quên thì thôi, lẽ nào hắn không dám chủ động nêu ra sao? Đồ vô dụng! Trầm ngâm một lát, Văn Đế lại dặn dò Mục Thuận: "Trong đêm phái người dọn dẹp sạch sẽ phủ đệ của tội thần Vu Mẫn, sáng ngày mai đến Bích Ba viện truyền chỉ, ban thưởng cho Vân Tranh! Người trong phủ thì sắp xếp theo lễ chế!" ... Phủ Tam hoàng tử. Vân Lệ thỉnh thoảng vẫn đau nhói dưới thân. Từ Thực Phủ và Thục phi đều đến phủ thăm Vân Lệ. Nhìn Vân Lệ ra nông nỗi này, huynh muội vừa đau lòng vừa tức giận. Vân Lệ thế mà lại bị Vân Tranh, một tên vô dụng đó làm b·ị t·hương? Thật là trò cười cho thiên hạ! Trong cơn tức giận, Từ Thực Phủ không kìm được mà dạy dỗ Vân Lệ: "Ngươi cũng hồ đồ, ghép tội gì cho tên vô dụng Vân Tranh chẳng được, cứ nhất quyết phải ghép tội là dư đảng của Thái tử! Ngươi nói ra ai tin chứ đừng nói gì đến văn võ bá quan trong triều, ngươi có tin không?" Vân Tranh theo Thái tử tạo phản? Ngay cả loài chó trong hoàng cung cũng không tin điều này! Tên vô dụng đó, chả có tí dũng cảm nào! Muốn tạo phản sao? Kẻ nói tên vô dụng này tạo phản chắc hẳn là não bị úng nước rồi! Vân Lệ vừa uất nghẹn vừa tức giận, nghiến răng nói: "Ta chỉ muốn dọa dẫm tên vô dụng đó, nào ngờ tên vô dụng đó lại dám ra tay với ta!" "Nếu hắn không ra tay, nháo lên một phen, lẽ nào lại ngồi chờ c·hết?" Từ Thực Phủ liếc nhìn hắn tức giận, lại dặn dò: "Ngươi cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe, đừng đi gây chuyện với Vân Tranh!" "Tại sao?" Vân Lệ căm hận rống lên: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho tên vô dụng đó, lẽ nào ta nuốt trôi cục tức này được?" "Hồ đồ!" Từ Thực Phủ đột nhiên cao giọng, quát: "Thánh thượng hẳn đã biết được nguyên nhân trong đó, mà thánh thượng giờ này vẫn chưa đến thăm ngươi, chính là có ý thị uy với ngươi! Lúc này mà ngươi lại đi gây chuyện với Vân Tranh, vậy chẳng khác nào tự rước họa vào thân!" Khác với Vân Lệ còn lộ rõ vẻ non nớt, Từ Thực Phủ có thể nói là đa mưu túc trí. Văn Đế hôm nay ngoài điện đã thị uy với Thục phi rồi. Đừng nói Vân Tranh vô dụng kia không thể là dư đảng của Thái tử, kể cả có đi chăng nữa, nếu không được Văn Đế cho phép, Vân Lệ cũng không có quyền đưa hắn ta vào Thiên lao. Hắn dọa Vân Tranh một phen này, thật sự quá rõ ràng rồi! "Nghe lời cữu cữu của ngươi." Thục phi an ủi: "Bây giờ là thời cuộc hỗn loạn, nhịn một chút thì không hỏng việc!" "Nhưng ta chịu không nổi cục tức này!" Vân Lệ tức giận nói. "Đừng nóng vội!" Từ Thực Phủ phẩy tay, hắng giọng nói: "Thêm mấy ngày nữa thôi thì đoàn sứ giả Bắc Hoàn sẽ đến đế đô rồi, đến lúc đó chúng ta hãy sắp xếp để tên vô dụng này đi trêu chọc đoàn sứ giả Bắc Hoàn!" "Hiện tại triều đình ta vẫn chưa dẹp yên được nội loạn, thánh thượng không muốn gây chiến với Bắc Hoàn!" "Chỉ cần tên vô dụng đó làm tức giận đoàn sứ giả Bắc Hoàn, thì vì để xoa dịu cơn thịnh nộ của Bắc Hoàn, thánh thượng chắc chắn sẽ nghiêm trị hắn ta!" Vân Lệ nghe vậy, mắt sáng lên. Mượn đao g·iết người! Đây đúng là một kế hay! Suy tư thầm trong chốc lát, Vân Lệ lại nghiến răng nói: "Nghiêm trị thôi vẫn chưa đủ! Tên vô dụng này phải c·hết! Không thể để hắn có cơ hội đi đến Sóc Bắc!" Từ Thực Phủ và Thục phi suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. Quả thật không thể để Vân Tranh sống đến Sóc Bắc, như vậy sẽ mất hết mặt mũi! Vân Tranh, phải c·hết! Xem ra, trước khi đoàn sứ giả Bắc Hoàn đến, bọn họ phải tính toán tử tế! Phải ra một đòn chí mạng! Không cho Vân Tranh bất kỳ cơ hội nào để sống sót! Giống như trước đây đã đối phó với thái tử vậy!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.