Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn

Chương 38



Trên đường về, Kiều Hoa nói với Từ Sơn Tùng về chuyện của Vương Bân.

Bởi vì đi xe đạp, cho nên cô không thể thấy biểu tình cũng như tâm tình lúc này của Từ Sơn Tùng, cô chỉ nghe thấy tiếng nói lành lạnh của anh.

“Kia, sau này anh ta có quấy rầy em nữa không?”

Kiều Hoa lắc đầu, “Sau khi từ chức, tôi chưa từng thấy anh ta thêm lần nào nữa, khả năng là anh ta cũng quên tôi rồi. Dù sao với điều kiện của anh ta thì không thiếu phụ nữ bu vào, không thiếu gì tôi.”

Từ Sơn Tùng trầm mặc hai giây, sau đó anh mở miệng, lời của anh được gió không ngừng rót vào lỗ tai, “Không có việc gì, sau này còn có anh.”

Bảo vệ vợ mình là trách nhiệm của người chồng, về sau anh sẽ không để cho cô vì sinh tồn mà lấy lòng bất kỳ ai.

Nghe thấy như vậy, Kiều Hoa đương nhiên là vui vẻ, pha trong đó còn một chút đắc chí, một chút hư vinh của phụ nữ.

Lời nam nhân nói tin một nửa là được. Cô nói với anh chuyện này là vì để cả hai thẳng thắng biết với nhau, miễn cho về sau tranh cãi vì mấy cái lời đồn này.

Đạp xe một hồi đã đến nhà.

Kiều Hoa ôm con trai xuống xe, “Vậy ngày mai gặp, anh đừng đến muộn, chị tôi không thích người trễ giờ.”

“Được.” Từ Sơn Tùng nhìn cô một cái, sau đó, từ trong bao lấy ra bánh anh đào đưa cho Kiều Minh, “Cái này là chú cho Minh Minh.”

Kiều Hoa vội cự tuyệt, “Đây là chuẩn bị cho ngày mai, anh giữ đi.”

“Mua thêm một hộp nữa.” Anh cố chấp đưa hộp bánh cho Kiều Minh.

Cậu nhóc không biết làm sao thì quay đầu nhìn Kiều Hoa.

“Con mau cảm ơn chú đi.”

Hiện tại, Kiều Minh rất vui vẻ, cái miệng nhỏ chu lên một chút, mềm mại nói: “Cảm ơn chú ~~”

Từ Sơn Tùng vô cùng thỏa mãn mà xoa xoa khuôn mặt cậu. Anh lần nữa trèo lên xe, sau đó quay lại nhìn Kiều Hoa, trên môi có chút ý cười, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô.

“Ngày mai gặp.”

Kiều Hoa: “Mai gặp lại.”

~~~~~~~~~~

Hôm nay, là ngày chủ nhật mưa, độ ẩm trong không khí cũng rất thấp. Sáng sớm, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Kiều Hoa không nhịn được mà nhìn ra cửa sổ mấy lần. Kiều Yên để ý, em gái đã nhìn ngoài không dưới mười lần.

Chị vừa lột măng, vừa buồn cười nói với cô, “Còn chưa gả qua mà em đã thế này! Nhìn em kìa, hận không thể mọc cánh bay qua nhà cậu ấy!”

“Chị cứ nói khoa trương.” Kiều Hoa thu hồi tầm mắt, vui vẻ giúp chị mình lặt rau.

“Là chị không thấy anh ấy ngày hôm qua mua thế nào thôi. Ngày hôm qua, anh ấy tiền cũng không thèm nhìn mua một túi lớn. Không phải hôm nay trời mưa sao, anh ấy vừa lái xe vừa bung dù, như vậy rất nguy hiểm nha.”

Kiều Yên chọc chọc chóp mũi cô, “Em nghĩ cậu ấy ngốc như em, không biết đi bộ lại đây một hai phải đi xe sao?”

Kiều Hoa sửng sốt, “Đúng ha.”

Nhà của chị Kiều Yên cách đại viện của anh hai con phố thôi.

Cô vỗ vỗ đầu, yêu đương có thể làm người ta ngốc? Nhưng hai người bọn họ chỉ mới hẹn hò hai ngày, không đến mức đó……

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, một người phụ nữ lớn tuổi như cô, yêu đương vào như học sinh trung học thế này, vẫn là do nguyên chủ có tâm hồn thiếu nữ đi?

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào.

“Đồng chí tìm ai a?”

“Chào chị, xin hỏi, nhà của chị Kiều Hoa ở tầng một sao?”

“Kiều Hoa? Tìm Kiều Hoa?”

Tống Ngọc Liên đánh giá Từ Sơn Tùng từ trên xuống dưới, chị ấy thấy anh bao lớn bao nhỏ, không khỏi tò mò về thân phận của anh, “Cậu là……”

“Tôi là đối tượng của Kiều Hoa, hôm nay cố ý qua gặp người nhà cô ấy.”

Tống Ngọc Liên đầu tiên là sửng sốt, chị có chút bất ngờ. Lại lần nữa nhìn Từ Sơn Tùng từ đầu đến cuối mới hài lòng bỏ qua, càng nhìn chí ấy càng cảm thấy kinh diễm ~ Đây là con nhà ai mà đẹp trái quá xá lị?

“Ai da, thì ra là đối tượng của nha đầu Kiều Hoa? Kia, thật là tốt quá!”

Giọng Tống Ngọc Liên rất lớn, mau chóng đã thu hút những người hàng xóm khác, không chỉ một người, mà mọi người miệng năm miệng mười thảo luận, ồn ào cả lên.

“Đồng chí này lớn lên thật soái, là người ở đâu?”

“Cậu đi làm ở phân xưởng nào?”

“Cậu cũng quen với Kiều Hoa sao? Thoạt nhìn cậu rất trẻ nhà, cũng là kết hôn lần hai sao?”

“Đẹp trai quá rồi, sao con gái bác không gặp được cháu trước nhỉ?”

Kiều Hoa đẩy cửa đi ra, nhanh chóng cứu anh, đem người kéo vào nhà, “Đây đây, khi nào rảnh thì tìm mọi người nói chuyện sau nhé!”