Bắt Đầu Xuyên Qua Thành Tiên Tử?

Chương 2: Đặt chân lên đường tu hành, Kiếm Tâm



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắt Đầu Xuyên Qua Thành Tiên Tử?

Vạn mộc chen chút, ánh thái dương xuyên qua lạc diệp không ngừng nảy nở sinh sôi, cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng, đảo lại phía bên kia một mảnh huyết vụ chứa đầy t·hi t·hể Thạch Thôn lại cho người ta cảm giác bi thống, lạnh như băng sát khí, từng đợt t·hi t·hể chồng chất khiến người ta không rét mà rung. Những mảnh đất mấp mô đẩy rẩy khắp Thạch Thôn, nguyên nhân lại chính là Cố Thanh Quân, nàng đã dùng thổ dưỡng nơi đây che lại những cái kia bi thương số phận phàm nhân trong Thạch Thôn bị cường tặc tùy ý chém g·iết, dù cho có phải trả cái giá đắt như thế nào nàng tự thề rằng phải làm cho những cái kia đạo tặc sống không bằng c·hết, nàng biết với sức lực hiện tại đi chính là vô ích. Bên trong Thạch Thôn, tại một căn lều còn nguyên vẹn, Cố Thanh Quân ngồi xếp bằng tỉnh tọa, thần sắc lạnh lùng, mái tóc rũ xuống mịn như tuyết khuôn mặt không tỳ vết, cái kia trắng nõn nà thon dài chân lại vô ý thức làm thu hút tập trung của người khác đến lạ thường, khí chất thập phần tựa như Thanh Liên Tiên Tử, để cho nội tâm Cơ Dạ Vân nhấc lên gợn sóng không hề nhỏ. Cảnh sắc này khiến lòng Cơ Dạ Vân loạn mãi không thôi, hắn có chút gấp gáp và vội vàng lên tiếng để phá vỡ bầu không khí lạnh nhạt này: “Thanh Quân có hay không muốn bước lên con đường tu hành ?” Cố Thanh Quân từ lâu đã muốn đặt chân lên con đường tu hành, trở thành những cái kia tiên nhân lăng không mà đứng, cao cao tại thượng không thể với tới. Làm một xuyên việt giả, kiếp trước nàng luôn mộng rằng có thể như những vị kia trong tiểu thuyết Huyễn Huyền, trở thành thiếu niên Đại Đế trấn áp đương thời chúng thiên kiêu, trở thành chân chính Tiên Nhân một kiếm trảm vạn cổ tuế nguyệt, chưởng khống hỗn độn thời không. Nàng có chút phấn khích lên tiếng: “ Vậy mong Dạ Vân huynh có thể giúp đỡ Thanh Quân “ Cơ Dạ Vân thấy được sự phấn khích của nàng thập phần vui vẻ. Làm nam nhi ai không muốn thấy nữ tử vui vẻ, nhất là loại này tiên tử thiếu nữ, hắn biết cái kia Thạch Thôn chính là cảm xúc của nàng, mất đi Thạch Thôn nàng đã không còn cảm xúc gì nhiều nữa, cũng không còn nơi để về.
“ Muốn bước vào con đường tu hành cần phải đả thông kinh mạch lấy làm Khai Mạch chi cảnh, khi kinh mạch được thông suốt lại dẫn khí vào thể được gọi là Tụ Khí Cảnh ngưng ra Khí Hải, tùy theo phẩm chất mà trưởng thành, có thiên kiêu ngưng ra Vàng Kim Khí Hải tương lai chính là chứng đạo Đế Vị, nếu như ngưng ra Khí Hải bình thường vô vị chính là vô danh tán tu, dưỡng khí ngưng hồn vì Ngưng Thần Cảnh, sau đó lại mở ra dị tượng vì Chân Huyền Cảnh, trên là Thông Huyền, Tử Phủ, Hợp Đạo cùng Phong Vương… Hiện tại ta đang ở Thông Huyền Cảnh” “ Mà muốn tiến vào Khai Mạch Cảnh cần phải tẩy luyện tạp dịch thể chất, vì đó mà đúc thành vô thượng căn cơ cho sau này, linh dịch chính là vật chuyên môn dành cho tẩy luyện.” “Thanh Quân không cần lo lắng, ở đây ta có một bình cực phẩm linh dịch nhưng nguyện vì cô nương góp chút lực.” Cơ Dạ Vân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình linh dịch thoạt nhìn có vẻ bất phàm, dù sao đó cũng là cực phẩm linh dịch giá trị hàng vạn linh thạch, đưa cho Cố Thanh Quân. Cố Thanh Quân ngọc thủ bắt lấy vội cúi đầu ôm quyền. “ Cảm tạ ơn tạo hóa của Dạ Vân huynh” Cơ Dạ Vân vội vàng đỡ nàng lên, hắn không muốn thấy thiếu nữ trước mặt cúi đầu trước bản thân mình. “Chút chuyện vặt thôi Thanh Quân đừng cảm tạ, để ta hộ pháp cho cô nương” Cố Thanh Quân cũng không nhiều lời mà lập tức phục dụng linh dịch, khát vọng tu chân của nàng là rất lớn vì nàng muốn báo thù cho những sinh mệnh ở Thạch Thôn Cơ Dạ Vân bước ra bên ngoài giải phóng khí tức Thông Huyền Cảnh vì nàng hộ pháp, trong thanh tâm là vẫn luôn tưởng nhớ về vị này bất phàm thiếu nữ. Bên trong từng đạo đau đón kịch liệt từ cơ thể Cê Thanh Quân phát ra, nàng biết đây là cái giá phải trả khi bước lên con đường tu hành, nhưng chỉ có thế nàng mới tiếp tục có được sinh cơ trong sự tàn khốc của thế giới tu chân này, nàng cắng răng, sắc mặt càng là hồng nhuận thuộc về loạ kia tuyệt mĩ thiếu nữ, nhiệt hỏa từ linh dịch phát ra thật khiến nàng lại càng thêm mị hoặc hơn trước nếu là Cơ Dạ Vân ở đây chắc hẳn là đỏ mặt rồi bỏ chạy a. Từng vết đen nhánh thủy chảy xuống, rõ ràng đây là tạp chất cơ thể phàm nhân này của nàng, bên trong tâm cảnh của nàng linh khí hội tụ, quang mang tứ phương, tỉnh hoa sinh vì hình thành một thanh kiếm, kiếm trong tâm hay Kiếm Tâm sinh mà vì Kiếm. Đây là loại thể chất đặc thù, người có Kiếm Tâm tương lai kiếm đạo tiền đồ bất khả lượng. Kiếp trước Cố Thanh Quân cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết mạng nên nàng hiểu rõ đây chính là bản thân Kiếm Tâm càng là bản thân thể chất đặc thù, có Kiếm Tâm tại nàng đã phần nào thỏa mãn ít nhất cũng không phải những loại kia phế thể. Kinh mạch theo quang mang linh dịch mà chảy theo, khai phá huyết mạch, quang mang đến đâu kinh mạch đả thông đến đó, theo một lúc lâu sau, một cỗ khí thế bất ngờ phá vọng mà lan truyền ra, lấy Cố Thanh Quân trung tâm mà bạo phát, đó chính là dấu hiệu của người bước đầu đặt chân lên con đường tu tiên - Khai Mạch Cảnh- thành. Cảm nhận được khí tức biến hóa của Cố Thanh Quân bên trong, Cơ Dạ Vân liền biết nàng đã thành công bước vào Khai Mạch cảnh giới, hắn bước vào bên trong. Hai khỏa cầu nhãn của Cơ Dạ Vân bất ngờ khi thấy sự biến đổi của Cố Thanh Quân, trước Khai Mạch vốn nhan sắc của nàng đã đạt đến cực hạn. Nhưng khi Khai Mạch vé sau, loại bỏ tạp chất dung mạo của nàng lại tăng thêm một bậc, con ngươi đen tuyển, làn da trắng nõn như tuyết đông mang theo cái kia lồi lõm tỉnh xảo đường. cong, càng là thon tha, yểu điệu mảnh chân càng khiến rung động lòng người. Mỗi một cử chỉ của nàng đều mê hoặc thế nhân, dường như tất cả hoàn mỹ đều tập trung trên thân này vị nữ tử. Cố Thanh Quân môi khẻ hở cười thật nhẹ nhàng: “Nhờ ơn linh dịch của Cơ huynh mà ta đã thành công” Tiên tử cười,bách hoa nở, cảnh tượng này lại có thể xem như là tiên cảnh trụy phàm trần a. Thật lâu sau đó Cơ Dạ Vân mới bình tĩnh lại: “Nếu ngươi có thể cười như này mãi liền tốt ...!” Thần sắc lãnh đạm của Cố Thanh Quân lại lặp tức quay về khi tạ ơn Cơ Dạ Vân, đối với nàng nơi nàng vốn thuộc về nụ cười đã biến mất. “Muốn thấy ta cười, có lẽ đã muộn rồi...” Vài tia yếu ớt mà kiên cường của thiếu nữ thốt ra thành tiếng, có lẽ Thạch Thôn đã là nơi mà nàng luôn nghĩ tới và hướng về, nhưng hiện tạ: nó đã không còn nữa, đã mất đi vẻ thanh bình và yên ả, thay vào đó là tẻ nhạt và lạnh lẽo.
Cơ Dạ Vân không nói gì nhưng trong lòng lại thất vọng đến cực điểm, một tiên tử trước mặt mình có lẽ sẽ mãi lãnh đạm như thế sao? không còn nụ cười hoài xuân đó nữa... thay vào đó là lạnh lùng cực điểm... hắn tự nhủ rằng: ("Phải chăng nếu ta đến sớm hơn chút nữa... diệt cái kia cường tặc, cứu lấy trăm sinh mệnh của Thạch Thôn thì có lẽ nàng sẽ nở nụ cười ấy lần nữa? Chỉ trách mấy cái cường tặc đã làm mất đi tiên cảnh người a”)

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.