Buôn người
Phần 3
"Anh--"
Cô ấy nhìn quanh, nước mắt chợt trào ra, ngồi xổm xuống đất nhìn tôi như một kẻ ăn xin và thì thầm: "Anh có nói được tiếng phổ thông không?"
Tôi gật đầu: “Tôi… là sinh viên.”
Tôi không nói là tôi đã bỏ học.
Người phụ nữ không cầm được nước mắt, giọng nói bị đè nén khẩn trương: “Anh ơi, em bị bắt cóc và bán vào đây. Em là sinh viên, em là con một của bố mẹ, anh giúp em với, em sẽ biết ơn anh mãi mãi!”
Khi nói vậy, cô ấy đặt chiếc chậu xuống, khó khăn quỳ xuống đất và lạy tôi thật mạnh. Một tổ đất nhỏ bị đập xuống đất.
Tôi không ngờ rằng một lời nói bí ẩn lại có thể khiến tôi trở thành một củ khoai tây nóng như vậy.
Tôi không thể cứu được cô ấy, nếu làm vậy, gia đình chúng tôi sẽ không thể đi lại trong làng nữa. Việc canh giữ phụ nữ trong làng đã trở thành luật bất thành văn.
Nhưng nhìn vào đôi mắt cầu xin của cô ấy, như thể tôi là niềm hy vọng duy nhất, tôi thực sự không thể nói không.
Tôi đang do dự không biết phải làm sao thì đột nhiên giọng nói như sấm của dì Trương vang lên đã cứu tôi.
"Đồ đê tiện, mày đang làm cái gì!"
Người phụ nữ hoảng sợ lau nước mắt, quay người lại nói: “Tôi không đứng vững nên cái chậu đã rơi xuống.”
Nói xong, cô ấy đi từng bước ngằn vào nhà. Trước khi vào nhà, tôi thấy cô ấy quay lại nhìn lại tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi cảm thấy rất có lỗi, và tôi g..hét bản thân mình vì tôi đã bắt chuyện với cô ấy. Rõ ràng là tôi... không thể cứu cô ấy.
BUÔN NGƯỜI [Phần 2]
Tác giả: Bồ Câu Biển
Nguồn: zhihu
Đề cử và raw: Quà Rùa Đu Đưa Truyện
-----
04
Sau đó, người phụ nữ thường ra sân sau để giặt quần áo, nhưng tôi sợ lại gặp cô ấy nên luôn cố ý tránh mặt.
Tôi nghĩ thời gian trôi qua cô ấy sẽ hiểu ý tôi, nhưng cô ấy không bao giờ bỏ cuộc.
Cuối cùng, khi tôi đi hái rau, cô ấy đã ngăn tôi lại.
"Anh……"
Tôi muốn nói rằng tôi không bằng tuổi cô ấy, tôi chỉ mới học cấp 3 thôi, nhưng nghĩ xong tôi lại không nói gì.
Có lẽ là vì cô ấy gọi tiếng anh trai, giọng quá đỗi nhẹ nhàng, giống như chim sơn ca trên núi, khác hẳn với những người phụ nữ trên ngọn núi này. Tôi không còn cách nào khác ngoài quay lại và nhìn cô ấy.
Tôi c..hết lặng trước cảnh tượng này, trong những tháng mùa đông lạnh giá, cổ áo của cô ấy được mở rất thấp...gần như để lộ ngực. Làn da trắng sữa gần như trắng lóa dưới sự phản chiếu của mặt trời, c..hói đến mức tôi không thể nói nên lời. Ngẩng đầu lên, khóe miệng cũng vô cùng đỏ mọng. Giống như ngày cô ấy đến.
Qua một đêm, người phụ nữ này giống như một con búp bê được tiêm dưỡng chất, đột nhiên trở nên sống động, đôi mắt long lanh như chứa một túi nước, đung đưa đến nỗi tâm hồn tôi gần như bay đi. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, mặt nóng như lửa đốt. Trời nóng đến mức tôi không thể nói được.
Người phụ nữ nhanh c..hóng đóng cổ áo lại, hai má ửng hồng.
“Anh,” cô ấy thì thầm, “tên tôi là Tô Khẩn, anh tên gì?”
Tô Khẩn? Tôi mơ hồ nghĩ, cái tên này lạ quá.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nửa chừng và nhìn sang tôi, tim tôi lỡ nhịp: “À, tôi tên Lưu Thụ!”
"Thụ của thụ, cây của rừng!"
“树木的树,森林的树 【__ THỤ MỘC ĐÍCH THỤ SÂM LÂM ĐÍCH THỤ】
Người phụ nữ che miệng lại và cười nhẹ. Âm thanh đó thổi qua tai tôi như một cơn gió nóng khiến tôi tê dại.
“Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, tên thật hay.”
05
Sau đó, người phụ nữ đến sân sau thường xuyên hơn.
Tôi cũng ra sân sau mỗi ngày. Hái rau, rửa rau, giặt giũ.
Nước giếng lạnh cóng vào mùa đông và tôi cảm thấy đau không thể chịu nổi chỉ sau vài giây đặt tay vào đó. Bàn tay của tôi nhanh c..hóng nổi mẩn ngứa và tôi cảm thấy ngứa ngáy tới tận tim gan vào ban đêm.
Mẹ tôi đau lòng liền lấy củ cải xoa vào tay tôi, khi cầm củ cải, tôi nghĩ đến đôi bàn tay sưng tấy như củ cà rốt của Tô Khẩn. Cô ấy ban đầu có một đôi bàn tay rất trắng và mềm mại, bây giờ bàn tay lúc này sưng tấy đỏ bừng, tê cóng như những cái miệng nhỏ.