Cũng chỉ do đọc quá nhiều truyện thôi!
Chương 1
1.
"Tiểu thư ơi!"
...
"Tiểu thư à!"
Umm... Cho tui ngủ thêm 1 chút nữa điii!
"Dậy uống sữa thôi, tiểu thư."
Trật tự đi mà! Vừa mới thi xong nên là thương tui một chút được không? Buồn ngủ quá!
"Tiểu thư không dậy là chị đánh vào m.ô.n.g em đấy nhé!"
À ừ nhỉ, phải dậy uống sữa thôi, uống sữa...
Như các bạn thấy đấy, tôi... xuyên không rồi.
Như mọi motip trong thể loại truyện xuyên không, mọi nhân vật xuyên không kiếp trước cũng chỉ là một người rất bình thường. Nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường, học lực bình thường, tất cả đều bình thường rồi bị xuyên không vào một bộ phim nọ quyển sách kia, ấy thế mà một người đang sống rất tốt với ông bà, đã thi xong đại học và đang chờ đợi kết quả trúng tuyển như tôi lại bị cuốn vào một chuyện ba láp ba xàm như vậy chứ?
2.
Sau khi thi xong, tôi trở lại một cuộc sống bình thường, đọc tiểu thuyết ngôn tình!
Không phải nói ngoa đâu, nhưng mà tôi đã đọc qua đủ mọi thể loại tiểu thuyết ngôn tình, từ cổ đại cho đến hiện đại, từ bộ sủng ngọt cho đến bộ ngược luyến tàn tâm. Nên tôi tự tin là nếu mà tôi có xuyên không thì tôi sẽ sinh tồn được ở bất kỳ thế giới nào.
Sau khi đã đọc hết 7749 câu chuyện thì tôi đã buồn ngủ và thiếp đi sau đó.
Nhưng tỉnh dậy thứ chờ đón tôi không phải là tiếng gà gáy buổi sáng mà là một cái trần nhà hoàn toàn xa lạ. Thêm vào đó là một chiếc đèn trần đính kim cương đồ lóa hết cả mắt.
Chưa kịp hoàn hồn thì tôi lại thấy một người phụ nữ đang vuốt má tôi.
Cô ấy thật sự đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn nu9 trong phim ngôn tình: dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thoát nhưng vẫn toát lên một sự quyến rũ và thêm 1 giọng nói trong trẻo làm mát lòng người khi cất lên câu "A Lãnh! Nhìn xem con gái chúng ta đáng yêu chưa này!"
Eiiii từ từ! Ai là con của cô vậy hả?
Sau đó tôi lại phải hứng thêm 1 chưởng nữa. Từ xa có một người đàn ông lại gần tôi. Ôi tía má ơi! người đó giống hệt những gì mà các tác giả truyện ngôn tình miêu tả: cao ráo, phải trên 1m8 trở lên, khuôn mặt đẹp trai cấm dục khoác lên bộ vest đen cao cao tại thượng.
Không biết là có điệu bộ 3 phần khinh bỉ 7 phần nuông chiều hay không nhưng mà đến khúc đó tôi đã phải chửi thề
Đệch! mình xuyên không rồi! (tui xin lũi)
Tôi chỉ bảo là sinh tồn được chứ có phải là muốn xuyên không đâu!
Đã thế lại còn bị xuyên không và một đứa trẻ sơ sinh cơ chứ! Huhu thật là mất mặt mà!
3.
Khi đã sống ở đây được khoảng một tuần thì tôi đã phải chấp nhận cái thân phận của tôi bây giờ là một tiểu thư trong gia đình hào môn.
Tên hiện giờ của tôi lại khá giống với tên ở kiếp trước. Đều là Lâm Nguyệt nhưng hiện giờ họ của tôi là họ Trần.
"Điềm điềm~"
...
"Điềm điềm ơi~"
Aizzz! Có thôi đi không?
"Lại đây chơi với papa nè bé cưng!"
Các bạn đoán đúng rồi đấy, cái giọng dẹo dẹo phát ớn kia chính là ông bố của tôi, Trần! Thiên! Lãnh! Và tôi không hề thích cái biệt danh trẻ con của ông ấy đặt cho tôi một chút nào.
Khi đã nuốt trôi được một đống thông tin này thì tôi đã nảy ra được hàng nghìn kịch bản đại tiểu thư cho tôi.
Tiêu biểu là nữ phụ độc ác có gia thế vì ghen ghét nu9 có được tình cảm của na9 nên đã hãm hại n9 dẫn đến thân danh bại liệt.
Hay là nữ phụ thiên kim bị ôm nhầm và khi 18 tuổi, con ruột của gia đình đó đã về nên bị hắt hủi.
Hay tệ hơn nữa là con của nữ chính trong truyện ngôn tình ngược luyến!
Hằng hà các loại kịch bản đã được tôi vạch ra từ nu9 cho đến nữ phụ nhưng hầu hết đều có kết cục không mấy tốt đẹp nên tôi đã quyết tâm sẽ sống thật tốt để không phải hứng chịu một cuộc đời bất hạnh như trong tiểu thuyết.
Chẳng qua là tôi chỉ muốn hạnh phúc thôi mà.
Qua kinh nghiệm đọc truyện của tôi thì có vẻ không có kế hoạch nào phù hợp với để tôi sinh tồn được rồi.
Bởi vì mọi người ở đây đều không bình thường chút nào!
Tôi không chỉ có một ông bố tổng tài bá đạo bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền nhưng có bệnh cuồng con gái mà tôi có có một người mẹ. Nó như nào ta...trẻ con hả?
"Nguyệt Nguyệt, má mì có xây cho con một căn biệt thự 800 vạn ở trên đảo tư nhân của gia đình chúng ta rồi á. Khi nào con kết hôn thì gia đình mình qua đấy chơi nha."
"Sao lại thế được! Bảo bối nhà mình không thể để mấy thằng ất ơ ngoài kia cuỗm mất được. Để con bé mãi mãi ở cùng với chúng ta."
"Ừ nhỉ, má mì quên mất, nếu có thằng nào dám làm tổn thương bảo bảo của chúng ta thì cứ việc làm cho họa mi của chúng không hót nữa nhỉ chồng ha!"
Nooooo! Cô không thể nào nói những lời đáng sợ như thế với khuôn mặt thuần khiết thế được.
Ummm, hình như tôi đã qua quên một chi tiết gì đó rất quan trọng. Nếu với một bộ truyện ngôn tình như thế thì chắc chắn tôi sẽ phải có 1 hoặc 2 ông anh trai yêu thương nu9 và ghét bỏ tôi chứ nhỉ?
"May là 2 thằng oắt con kia phải đi học chứ nếu ở nhà thì chúng nó đã cướp mất thời gian của chúng ta ở bên Điềm Điềm rồi ha."
Ôi không (oe oe oe)