Cũng chỉ do đọc quá nhiều truyện thôi!

Chương 2



(Chương này chỉ là bạo lực ngôn từ xíu hoi, mọi ngừi cứ vui vẻ đi ha)
1.

Vậy là tôi đã sống sót được 3 năm ở đây rồi vui ghê.

Tôi rất nhớ ông bà nội ở kiếp trước, bởi vì tôi chỉ còn 2 người họ là người thân.

Bố mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi còn lớp 6. Mặc dù bị nhốt ở trong phòng nhưng tôi vẫn nghe rõ những gì mà mẹ tôi nói với bố tôi trước khi ly hôn.

"Tôi đã chán ngấy cái cuộc sống này với anh rồi! Chỉ vì anh cứ muốn làm một người giả nhân giả nghĩa ở bên ngoài, giúp đỡ cái gọi là hoàn cảnh khó khăn. Rồi trở về ngôi nhà này có khác q.u.á.i gì với cái l.ũ ở ngoài kia không? Một mình tôi phải đi kiếm tiền lo cho gia đình, chắt chiu từng đồng một. Bởi vì anh là một kẻ vô công rồi nghề. Chưa lo được cho gia đình đã đi ra ngoài lo cho kẻ khác. Anh không biết hổ thẹn với con à?"

Bố tôi chỉ đứng nhìn, không nói gì rồi âm thầm kí nốt vào tờ giấy ly hôn. Vậy là mối quan hệ của họ kết thúc tại đó.

Mẹ tôi bỏ đi kết hôn với một người đàn ông giàu có nào đó, không một lời nhắn nhủ nào nhưng tôi biết mẹ vẫn còn yêu thương tôi bởi vì tháng nào mẹ tôi cũng âm thầm gửi một khoản tiền cho ông bà nội để nuôi tôi.

Còn bố tôi vẫn không nghe những lời khuyên nhủ của ông bà nội mà tiếp tục đi lên trên núi giúp đở trẻ em ở vùng đó.

Tưởng cuộc sống tẻ nhạt của tôi chứ cứ trôi đi như vậy thì tôi nghe tin bố tôi mất vì sạt lở đất vào năm tôi lớp 10.

Tại đám tang của bố tôi, tôi không rơi một giọt nước mắt nào cả, bởi vì tôi nghĩ tại sao phải khóc vì một người mặc dù là bố ruột của mình nhưng lại bỏ rơi và đi chăm sóc những đứa trẻ khác. Sau lần đó, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, đi học, đi chơi, trò chuyện và cứ sống như thế đến lúc thi vào đại học...

Yeah...và sau đó thì các bạn biết rồi đấy, tôi bị xuyên đến đây. Nhưng tôi không kể chuyện này để cho các bạn thấy tôi đáng thương, tag hài hước rành rành kia nghen! Tôi chỉ nói ra để cho các bạn biết hơn về tôi mà thôi. Thấu hiểu lẫn nhau vẫn tốt hơn che đậy quá khứ của mình mà.:)

2. 

"Tiểu thư đến giờ ăn cháo rồi nè."

À đây là tiểu Lan - bảo mẫu riêng của tôi.

Tổng kết lại thì gia đình hiện tại của tôi như sau:

Papa của tôi, Trần Thiên Lãnh, là chủ tịch của công ty lớn nhất thành phố A trực thuộc gia tộc họ Trần. Là một công dân 3 tốt, tuân thủ pháp luật, không đánh nhau, không cờ bạc, không hút thuốc. Đặc biệt là không bắt cóc, đánh đập và giam cầm má mì của tôi. Sáng đúng 8h ra khỏi ra chiều đúng 6h về ăn cơm với vợ con. Là một người đàn ông của công việc và gia đình nhưng mà hơi điên điên xíu.

Má mì của tôi, Liễu Ánh Nhan là một người rất yêu đời và cực kỳ trẻ con. Đã 9 giờ sáng rồi, papa của tôi đi làm và 2 ông trai của tôi thì đi học. Má mì của tôi thì vẫn đang ngủ do tối qua chơi game đến 3 giờ sáng.

Tại sao tôi biết ư? Tất nhiên là tôi là một em bé, tỉnh dậy lúc 2, 3 giờ sáng là chuyện bình thường. Nhưng mà trong tâm hồn của tôi vẫn là một cô gái 22 tuổi. Thế nên không có chuyện tôi nằm ra đấy mà ăn vạ khóc lóc đâu.

Lý do tôi nghe được là do má mì lẻn vào phòng ngủ của tôi chơi, sợ bị papa phát hiện. Và sau lần đấy, tôi nhủ bụng nếu có về lại kiếp trước thì tôi chắc chắn sẽ thỉnh giáo cách chửi của má mì để còn combat với mấy bà hàng xóm tọc mạch cạnh nhà tôi hehe.

À thì còn 2 ông anh xấu tính của tôi, 2 người mà tương lai sẽ bảo vệ nu9 mà bỏ rơi tôi. Ông anh cả Trần Hạ Vũ, 12 tuổi, còn anh hai Trần Tử Du 7 tuổi. Họ ngày nào cũng qua phòng và bẹo má tôi. Mặc dù nhìn hai thằng nhóc đấy nhìn cũng khá dễ thương nhưng ngày nào cũng qua nên là tôi thấy khá là phiền phức.

Giúp việc nhà tôi cũng không nhiều nhưng tôi đều quý họ hết và họ cũng đối xử rất tốt với tôi. Có thể kể đến như là Tiểu Lan, Má Vương, Triệu quản gia, Hứa quản gia... (không có Cố tổng và Hà Na Na nào ở đây cả, cảm ơn bà con đã quan tâm!!!)

Và tôi, cô con gái duy nhất của gia đình hào môn Trần gia, kẻ sắp sửa sẽ bị đuổi cổ khỏi nhà và làm bia đỡ đạn của nữ chính, đang sống rất tốt và trong quá trình lấy thiện cảm của tất cả mọi người.

3.

Emm...thật ra ngoại trừ ăn và ngủ thì tôi vẫn rất vất vả làm việc nha! Tôi đang rất hoang mang bởi vì tôi đã mất nhiều ngày để tìm xem thế giới này thuộc quyển tiểu thuyết nào và vẫn chưa thể tìm được. Trong khi đó, tôi đã vận dụng hết trí nhớ của mình xem tôi đã đọc tình tiết này ở đâu mà ngay cả các tên nhân vật ở thế giới này tôi cũng không nhớ được.

Thôi, kệ đi đến giờ ăn, rồi chuyện đấy để tính sau vậy.

Cháo của má Vương nấu ngon ghê! Ăm nhăm nhăm nhăm!

______________________________________________________________________________________

Tiểu phẩm nhỏ:

Trần tổng trong mắt các bạn như thế nào?

- Mọi người: Đẹp trai, tài giỏi, ga lăng, tinh tế, dịu dàng, thương vợ, nhiều tiền... bla bla những ngôn từ mỹ miều

Papa trong mắt Nguyệt Nguyệt như thế nào nè?

- Lâm Nguyệt: Ờm...tên ngốc?!