Hoàng Hôn Ấm Áp

Chương 3:



06

Không biết tại sao, từ sau lần đó, Nhiếp Chính Vương đối với ta có thái độ rất kỳ lạ.

Đầu tiên là cho ta chuyển từ phòng tập thể của nha hoàn ra ngoài, vào một gian phòng riêng cách vách phòng hắn.

Lại còn muốn ta cùng hắn vào cung.

Nói thật, ta có chút sợ hãi.

Từ khi gia nhập nghề này, hễ gặp quan binh trên đường là ta lại run rẩy.

Huống chi là diện kiến thánh thượng.

Nhưng Nhiếp Chính Vương lại dùng phép khích tướng với ta.

Hắn u ám nói: "Là cựu sát thủ, chẳng lẽ nàng không muốn đường đường chính chính đi vào xem sao?"

Tất nhiên là ta muốn, chỉ là...

Hắn nhìn ra sự do dự của ta, lại ra chiêu hiểm.

"Bánh ngọt ở ngự thiện phòng làm rất ngon."

Ta mím môi, sờ bụng đã béo lên hai vòng, không chút do dự nói: "Đi!"

...

Hoàng thượng bệnh nặng, gần như ngày nào cũng nằm trên giường.

Cách mấy lớp màn che dày cộm, ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo.

Uy nghiêm như núi, nhưng lại toát ra hơi thở tử khí.

Hắn gắng gượng trò chuyện cùng Nhiếp Chính Vương.

Lời nói vòng vo tam quốc, còn hơn cả đường núi.

Ta nghe mà đầu óc quay cuồng, cảm thấy câu nói quân vương như hổ dữ quả nhiên không sai.

Đang lúc chán đến mức ngáp ngắn ngáp dài, đột nhiên nghe hắn nói:

"Công chúa Bình Âm thầm thương ngươi nhiều năm, trẫm muốn ban hôn cho hai con. Hơn nữa, con bé ăn chay niệm phật, cũng có thể hóa giải sát khí trên người con."

Ta giật mình, cúi đầu trầm tư.

Nhiếp Chính Vương những năm đầu chinh chiến sa trường, trên tay dính không ít m.á.u tươi.

Ý nghĩ của Hoàng thượng quả nhiên không tồi.

Nhưng bốn chữ "ăn chay niệm phật" cứ văng vẳng bên tai ta.

Ta rất thích món thịt kho tàu và cá chua ngọt trong phủ.

Nếu phải ăn chay cùng công chúa, có lẽ ta sẽ đau lòng đến ch/3t mất.

Không được.

Hôn sự này ta là người đầu tiên không đồng ý!

Nhiếp Chính Vương lại thản nhiên như người ngoài cuộc.

Hắn không đứng dậy hành lễ, m.ô.n.g vẫn dính chặt trên ghế, có phần qua loa thoái thác:

"Thần đã có người trong lòng."

Ta: "?"

Giả trân à nha.

Hoàng thượng cũng không ngờ tới chuyện này, im lặng một lúc, mới nói:

"Bình Âm hiểu chuyện, sau này sẽ là một Vương phi tốt, chờ hai con thành hôn, lại cưới người trong lòng của con về làm thiếp..."

"Choang" một tiếng vang lớn, giọng nói của Hoàng thượng đột ngột dừng lại.

Nhiếp Chính Vương trầm mặt, hung hăng ném chiếc chén sứ đang nghịch trên tay xuống bàn.

Ánh mắt hắn lộ ra sát khí, đuôi mắt đỏ ngầu, dường như không muốn giả vờ nữa.

"Thê tử của thần chỉ có một, xin Hoàng thượng đừng nói giỡn như vậy nữa."

Hoàng thượng im lặng không nói.

Ta hơi run sợ.

Tên này thật sự là gan to bằng trời.

Bảo sao hắn ta có nhiều kẻ thù như vậy.

Chỉ là, nói thì nói, sao lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta làm gì?

Hoàng thượng rất không vui.

Tuy hắn không nói thẳng, nhưng ta có thể nghe ra được từ tiếng ho khan xé ruột xé gan của ông.

Ta nhỏ giọng nói với Nhiếp Chính Vương: "Nếu còn không đi, phổi của hắn sẽ ho ra mất."

Hắn phủi phủi vạt áo, thản nhiên đổi tay dắt ta.

"Nếu Hoàng thượng long thể bất an, vậy thần xin cáo lui trước."

Nói xong, hắn kéo ta đứng dậy bỏ đi.

Để mặc Hoàng thượng tức giận bất lực.

9

Người này quả nhiên giữ lời.

Ra khỏi tẩm cung, hắn liền phái người đi lấy bánh ngọt đã được gói ghém cẩn thận.

Lại dẫn ta đến Lương đình chờ.

Đầu thu, tiết trời còn chưa lạnh lắm.

Hắn duỗi chân dài, nhìn bàn cờ dang dở trên bàn đá, là dáng vẻ nhàn nhã hiếm thấy.

Ta ma xui quỷ khiến hỏi hắn:

"Vương gia dự định khi nào sẽ thành hôn?"

Kế hoạch ám sát sớm muộn gì cũng phải thực hiện.

Ta muốn xem xem cô nương nhà nào xui xẻo vừa mới gả vào đã phải chịu cảnh góa bụa.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh: "Sắp rồi."

Ta lại hỏi: "Sau này thật sự không có ý định nạp thiếp sao?"

Một góa phụ đã đủ đáng thương rồi, ngàn vạn lần đừng có thêm người thứ hai nữa.

Hắn đáp: "Gia huấn nhà ta có câu, kẻ nào bất trung với thê tử sẽ bị lột sạch quần áo nhốt vào lồng heo."

Hả?

Ta vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp tìm hiểu thêm về gia huấn nhà hắn, đã nghe thấy có người lên tiếng:

"Thật thú vị."

Ta chợt thấy giọng nói này quen thuộc, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi phong thái tao nhã sải bước tiến lên.

Hắn mặc trường bào màu trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội hình song long hí châu.

Ánh mắt ta khẽ động.

Là hắn - Kim chủ của ta!

Ánh mắt chúng ta giao nhau giữa không trung, chỉ cảm thấy vô cùng ăn ý, mọi chuyện đều không cần nói cũng hiểu.

Cho đến khi Nhiếp Chính Vương đứng dậy, gọi hắn: "Thái tử điện hạ."

Mẹ nó.

Ăn ý cái khỉ.

Thân phận người này lại cao quý như vậy.

Ta không khỏi lo lắng cho Nhiếp Chính Vương.

Chọc giận con trai lại chọc giận cha, hắn thật sự có thể sống đến lúc cưới vợ sao?

Thái tử chỉ trò chuyện với hắn vài câu xã giao, trước khi rời đi còn cố ý nháy mắt với ta.

Ta lấy cớ đi nhà xí, vội vàng đuổi theo Thái tử Hoằng Trùng.

Hắn tránh mặt cung nhân, khó hiểu hỏi: "Sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Đúng rồi, hôm đó chúng ta giao dịch ở Sát Thủ Đường, hắn đeo mặt nạ.

Ta chỉ vào y phục của hắn, bất đắc dĩ đỡ trán: "Ngươi mặc giống hệt lần trước!"

Hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Nói rất có lý."

Thái tử rất hài lòng với biểu hiện của ta.

Tuy nói vẫn chưa làm tổn thương Nhiếp Chính Vương một chút nào, nhưng ta đã trở thành người bên cạnh hắn.

Hắn thăm dò: "Nhiếp Chính Vương tin tưởng ngươi đến mức nào?"

Ta gãi đầu hỏi ngược lại: "Nằm chung giường với hắn có tính là tin tưởng không?"

"Đương nhiên!"

Hắn kích động, thuận thế hẹn với ta thời gian ám sát lần sau.

Hắn nói, đến lúc đó sẽ phái người treo một đoạn lụa đỏ trên cây sau vườn.

Ta âm thầm nắm chặt tay.

Có thể trở thành tân tinh trong giới sát thủ hay không, thành bại đều phụ thuộc vào lần này.