Hoàng Hôn Ấm Áp

Chương 4:



10

Lúc chúng ta ra khỏi cung trời đã tối.

Đúng dịp tết Trung thu, trong cung tổ chức yến tiệc.

Nhưng buổi chiều ta đã ăn quá nhiều bánh ngọt, thật sự có chút không thoải mái.

Ngay cả vũ điệu của mỹ nữ Tây Vực cũng không xem nổi.

Nhiếp Chính Vương thấy ta ôm bụng ủ rũ, chỉ nghe khúc nhạc dạo đầu, liền tìm cớ rời đi.

Trên đường trở về, ta buồn chán dựa vào cửa sổ ngắm nhìn đèn hoa ven đường, thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc.

Hắn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe ta "oa" hết tiếng này đến tiếng khác, bỗng nhiên bảo dừng xe.

"Xuống đi dạo một chút?"

Trên đường phố dòng người tấp nập, hắn sợ ta đi lạc, liền nhét vạt áo vào tay ta.

Tiếng rao hàng của tiểu thương vang lên không ngớt.

Ta lần lượt xem qua, dừng lại trước một gian hàng bán đèn Khổng Minh.

Rất nhiều người cầm bút lông viết chữ lên đó.

Ta nhớ đến chữ viết nguệch ngoạc của mình, liền nhét bút vào tay Nhiếp Chính Vương.

"Ngươi viết đi, 'võ công cái thế', 'sớm ngày giàu có về hưu', 'phu quân ân cần chu đáo', 'cả đời bình an thuận lợi'."

Hắn cầm bút khựng lại, ta thè lưỡi: "Có phải nhiều quá rồi không?"

Hắn bật cười: "Không sao, nàng nói chậm một chút."

Chữ viết thường ngày của Nhiếp Chính Vương đều là thảo thư, tuy có chút cẩu thả, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của hắn.

Lúc này, hắn lại vô cùng nghiêm túc, nét bút mạnh mẽ, giống như vô cùng trân trọng những mong muốn có phần đùa giỡn của ta.

Cuối cùng, hắn chỉ vào chỗ trống, bảo ta viết hai chữ "Tô Nhiễm".

Rồi lại đưa qua một cái đèn mới: "Thuận tiện viết cả tên ta lên đó."

Ta ngẩn người một lúc, đột nhiên nhớ đến lời đồn trong dân gian.

"Không phải nói, nếu để người khác viết tên mình lên, sẽ khiến thần linh nhầm tưởng là muốn giúp người đó thực hiện nguyện vọng sao?"

Nghe vậy, hắn cầm lấy chiếc đèn của ta, ngón tay lướt qua hàng chữ nhỏ trên đó.

"Ta thấy nàng tham lam lắm, giúp nàng thực hiện một hai điều, cũng không phải là không thể."

Cũng phải.

Nhiếp Chính Vương có tiền có quyền có thế, nghĩ kỹ lại thì hắn cái gì cũng không thiếu.

Đã nói đến nước này, nếu ta còn không viết, thì có vẻ như ta không biết điều.

Vì vậy ta cầm bút lên, lại đặt xuống, muốn khóc mà không ra nước mắt nói: "Nô tỳ không xứng viết tên húy của Vương gia."

Hắn phản ứng rất nhanh: "Nàng không biết ta tên gì?"

Ta không thể biện minh: "Chỉ là nhất thời quên mất!"

Hắn khẽ thở dài, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt, bỗng nhiên nắm lấy tay ta.

Phía sau người này là hàng vạn ngọn đèn dần dần được thắp sáng, ánh sáng màu cam vàng chiếu vào khiến cho ngũ quan của hắn càng thêm dịu dàng.

"Tha cho nàng lần này, nhớ kỹ."

Lòng bàn tay hắn ấm áp, dẫn dắt ta từng nét từng nét viết xuống tên của hắn - Tạ Vọng.

...

Chúng ta chơi đến tận đêm khuya mới trở về phủ.

Gian phòng vốn lạnh lẽo của ta chất đầy đồ đạc.

Lý do của Tạ Vọng rất nhiều, lúc thì nói kho hàng chất không xuể, lúc lại nói trong phủ không có nữ quyến, muốn ta thiếu gì cứ lấy.

Ta nhìn căn phòng ngập tràn gấm vóc châu báu, thầm nghĩ sau này Vương phi đều phải đến chỗ ta lấy hàng.

Trên giường có thêm hai chiếc chăn bông mềm mại, còn có thể ngửi thấy mùi nắng.

Ta nằm trên giường, nhìn ngọn nến lay động trong phòng ngủ của Tạ Vọng.

Lúc mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy, nếu không làm sát thủ, làm con sâu gạo trong phủ của hắn cũng không tệ.

Không đúng!

Ta bừng tỉnh, lập tức bật dậy.

Sao hắn lại tên là Tạ Vọng?

Trong ấn tượng của ta, Nhiếp Chính Vương rõ ràng họ Trình!

11

Ta bại lộ rồi.

Vào ngày hẹn với Thái tử, ta trèo lên tất cả cây cối trong vườn mà không tìm thấy đoạn lụa đỏ nào.

Tìm kiếm trong vô vọng, quay đầu lại, thì ra nó lại ở nơi đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Vọng cầm một quả cầu hoa đỏ thẫm, tung hứng lên xuống, hệt như một tân lang quân.

"Đang tìm cái này?"

Ta: "Hình như... là nó."

Hình dạng không đúng lắm, từ một dải biến thành một cục, ta không dám tùy tiện xác nhận.

Sắc mặt Tạ Vọng sa sầm, rút ra một tờ giấy từ trong đám hoa.

"Vậy cái này cũng là của nàng?"

Chuông cảnh báo trong lòng ta vang lên, vô thức lắc đầu: "Không phải."

Lại nghe thấy Tạ Vọng đọc rõ ràng từng chữ:

"Tô Nhiễm, gi/3t Nhiếp Chính Vương, lập tức hành động."

Ta: "..."

Hắn cười khổ: "Là Thái tử phái nàng đến sao? Thừa nhận đi, ta đã xem được mật thư mà các ngươi truyền cho nhau rồi."

"Chúng ta rõ ràng là gặp mặt trực tiếp!"

Ánh mắt hắn sâu thẳm, im lặng không nói.

Ch/3t tiệt!

Sơ suất rồi!

Ta bị nhốt vào địa lao.

Đang lúc ta mắng chửi Thái tử ngu ngốc lần thứ một trăm, Tạ Vọng dẫn theo hộ vệ chậm rãi đi tới.

Bọn họ đi thẳng vào phòng giam đối diện ta.

Trên giá gỗ đóng đinh một tên sát thủ toàn thân bê bết máu.

Không biết hắn ta đã phải chịu bao nhiêu hình phạt, trên người khó mà tìm được một mảnh da thịt lành lặn, không ngừng cầu xin tha thứ.

Tạ Vọng lạnh lùng nói: "Ồn ào quá."

Vung tay c.h.é.m xuống, một đoạn lưỡi đỏ tươi rơi xuống chân ta.

Ta lập tức rùng mình, lao đến bám vào cây cột bên cửa, gào khóc thảm thiết:

"Ta thật sự chưa từng gi/3t người! Ta lập tức rời khỏi giới sát thủ có được không?"

Giây tiếp theo, Tạ Vọng bóp cằm nhét vào miệng ta một viên tròn tròn.

Ta chép miệng, ngừng khóc: "Cái gì vậy?"

Ngọt ngọt, giống viên kẹo mạch nha hoa quế mà bà lão Vương đầu phố bán.

Tạ Vọng: "Cổ trùng."

Ta muốn nhổ ra, hắn lại bóp cổ ta, ép ta nuốt xuống.

Lại âm trầm dọa nạt: "Nếu sau này nàng dám không nghe lời ta, lập tức nổ tung mà ch/3t."

Ta lập tức rơi lệ đầy mặt: "Ngươi muốn ta nghe lời thì cứ nói thẳng, ta lập tức trả lại tiền đặt cọc của Thái tử, có cần phải như vậy không!"

Ta gào khóc thảm thiết, trừng mắt nhìn Tạ Vọng.

Vài giây sau, hắn bất đắc dĩ sai hộ vệ mở cửa sắt, ta như được đại xá chạy ra ngoài.

"Sau này không được nhốt ta nữa." Ta chỉ vào góc tường run rẩy nói, "Bên trong có chuột, dọa ch/3t ta rồi!"

Tạ Vọng ngẩn người, đưa tay vỗ vỗ lưng ta, khàn giọng nói: "Được."

Ta nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn hắn từ trong lòng hắn.

Người này cũng thật dễ dỗ dành.