Hoàng Hôn Ấm Áp
Chương 5:
12
Ta cắt đứt quan hệ với Thái tử.
Vốn tưởng rằng sau này có thể làm nha hoàn toàn thời gian, không ngờ Tạ Vọng lại đưa cho ta một bức chân dung.
Người này là Ngự sử đương triều, ta từng gặp qua một lần trong yến tiệc Trung thu.
Tạ Vọng trầm giọng nói: "Nàng sẽ là con d.a.o sắc bén nhất của ta."
Tống Hoài đang ở trên xà nhà: "?"
Ta, người đột nhiên được giao phó trọng trách: "?"
Ta cầm bản đồ, nói với hắn câu cuối cùng:
"Nói trước, cái này sẽ tính giá khác."
Tạ Vọng day trán: "Sau khi trở về, vàng bạc châu báu trong kho tùy nàng lấy."
Có câu nói này của hắn, ta làm việc hăng hái hẳn lên.
Hơn nữa, lính canh ở Ngự sử phủ còn lỏng lẻo hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Từ cửa sau ung dung đi đến phòng ngủ, chỉ gặp một đội tuần tra ban đêm.
Ta lo lắng nhảy vào bụi cỏ bên cạnh.
Ai ngờ tên lính canh dẫn đầu tai thính như vậy, lập tức lần theo tiếng động tìm tới.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh kiếm của ta vẫn còn đang kẹt trong vỏ.
Ta ra tay trước: "Ngươi đợi ta rút kiếm ra rồi hãy..."
Lính canh: "Là mèo hoang."
Ta: "?"
Đang nói chuyện, một tên lính canh khác cũng tiến lại gần.
Sáu mắt nhìn nhau, ta vẫn đang vật lộn với vỏ kiếm.
"Các ngươi đừng vội, ta..."
"Thật sự là mèo hoang."
Hai tên lính canh nhìn nhau cười, quay đầu nói với mọi người: "Bên này tuần tra xong rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi."
"Đúng vậy, Ngự sử đại nhân khó có hôm nào ngủ sớm như vậy, chúng ta cũng không cần phải vất vả như thế!"
Ta: "..."
Công việc của mấy người này nhàn nhã như vậy sao?
Thậm chí còn có thể công khai trốn việc.
Nhưng cũng nhờ bọn họ, ta dựa theo bản đồ đi thẳng đến phòng ngủ. Lúc phá cửa sổ xông vào, người trên giường không hề hay biết.
Tiếng ngáy như sấm của hắn khựng lại, lật người tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến khi ta dí mũi d.a.o vào tim hắn, người này mới phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi.
Ta nhanh chóng c@t cổ hắn, trước lúc trời sáng đã quay trở lại Vương phủ.
Đây là nhiệm vụ đơn giản nhất mà ta từng hoàn thành.
13
Ta, Tô Nhiễm, một ngôi sao mới nổi trong giới sát thủ.
Chuyện Ngự sử bị gi/3t khiến lòng người hoang mang, chỉ có ta là trong lòng sôi trào.
Cuối cùng ta cũng đã thoát khỏi danh hiệu đứng cuối bảng xếp hạng, ai hiểu cho ta!
Hôm nay, Nhiếp Chính Vương vẫn đi lâm triều như thường lệ.
Nhưng lúc trở về, phía sau lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Thái tử ngốc nghếch.
Kim chủ cũ và kim chủ mới cùng xuất hiện, người xấu hổ dù sao cũng không phải là ta.
Thái tử vẫn ung dung như gió mát, không hề biết mười một chữ kia của hắn đã gây ra tổn thương lớn đến nhường nào cho ta.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng ta vẫn cảm thấy như có con gì đó đang bò trong bụng.
Ta chẳng buồn cười với hắn.
Vẫn là Tạ Vọng chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Hắn nói: "Gi/3t thêm cho ta một người nữa."
Ta lập tức lao tới che miệng hắn, ra sức nháy mắt.
Hôm nay sao hắn lại nói năng không kiêng nể gì vậy, kẻ thù của hắn còn đang ở đây mà!
Ai ngờ Thái tử lại nghiêm túc phụ họa: "Càng nhanh càng tốt."
Ta sững người, dường như đã phát hiện ra điều gì đó ghê gớm.
"Hai người, là cùng một phe?"
Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu ta.
Thái tử cố ý chọn ta, người có võ công yếu nhất, để ám sát Tạ Vọng, vừa có thể tạo ra giả tượng bọn họ bất hòa, vừa có thể đảm bảo Tạ Vọng sẽ không bị thương.
Vậy nên, ngay từ đầu đây đã là kế trong kế.
Tạ Vọng biết rõ mục đích ta tiếp cận hắn không đơn thuần, nhưng vẫn dùng đủ mọi lý do giữ ta lại. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, liền để ta loại bỏ những kẻ phản đối hắn.
Ta ôm đầu lắc lắc: "Đầu ngứa quá, hình như sắp mọc não rồi."
"Đã bàn bạc xong xuôi rồi, sao còn cho ta ăn cổ trùng làm gì?"
Tạ Vọng chột dạ gãi mũi: "Đó là..."
"Viên kẹo mạch nha hoa quế của bà lão Vương?"
"Ừ."
Ta biết ngay mà!
Hôm đó thấy ta khóc lóc thảm thiết, hắn tiện tay lấy một viên kẹo dỗ dành ta.
Thấy ta hiểu nhầm, hắn thuận thế nói là cổ trùng, để ta ngoan ngoãn nghe lời.
Ta bất lực ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy đấu không lại hắn, bèn hỏi thẳng:
"Lần này muốn gi/et ai?"
"Hoàng thượng."
"Ai cơ?"
Chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất.
Lại xác nhận với Thái tử một lần nữa:
"Gi/3t phụ hoàng của ngươi á?"
Tên nhi tử bất hiếu này.
Ta kéo tay áo Tạ Vọng: "Nhiệm vụ cấp độ này, các ngươi không phải nên tìm Tống Hoài sao?"
Không đúng.
Hình như ngay cả Tống Hoài cũng chưa từng đi ám sát thiên tử.
Ta đây có tài cán gì cơ chứ!
Tạ Vọng ánh mắt sâu thẳm: "Bước cuối cùng này, chỉ có thể là nàng."
Không biết tại sao, ta mơ hồ ngửi thấy mùi âm mưu.
Ta xua tay liên tục lùi về sau: "Ta thật sự không làm được."
Sau đó, cổ ta nhói đau, ta ngã thẳng xuống.
Tạ Vọng ôm ta vào lòng.
"Ngủ ngon một giấc đi, chờ nàng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."