Hoàng Hôn Ấm Áp

Chương 6:



14

Ta vẫn luôn cho rằng bản thân là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ.

Xét cho cùng, từ khi ta có ký ức, bọn họ chưa từng xuất hiện một lần nào.

Nhưng hình như không phải như vậy.

Ta đã mơ một giấc mơ rất dài.

Còn nhìn thấy bản thân lúc nhỏ.

Tại một thị trấn ở vùng sông nước Giang Nam, ta ngồi trên cổ cha đi dạo chợ.

Mẹ nắm tay ta, trên tay còn xách bánh ngọt và kẹo hồ lô.

Nàng lau mồ hôi cho cha, cười nói bảo ông đi chậm một chút.

"Nhiễm Nhiễm lại ngủ gật trên vai chàng rồi kìa, đừng có làm con bé ngã xuống đấy."

Người đàn ông cao lớn tuấn tú nhéo nhéo chân ta, thấy ta không có phản ứng gì, liền hừ hai tiếng.

"Còn nói là muốn về nhà tìm tiểu Vọng ca ca chơi cơ mà, nhìn xem kìa, ngủ còn say hơn cả heo con."

Mẹ cười đánh yêu ông: "Ai lại nói con gái mình như vậy chứ?"

"Nói thì sao nào, con gái của Tô Minh Triết ta, dù có là heo con thật thì cũng là heo con đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất!"

Hình ảnh chuyển đổi, ta lớn hơn một chút, ngồi xổm trong sân xem người khác viết chữ.

Cậu bé trước mặt ta lớn hơn ta không bao nhiêu, nhưng đã có thể viết được thư pháp rất đẹp.

Cậu bé nghiêm túc viết hai hàng chữ lên giấy:

"Tô Nhiễm".

"Tạ Vọng".

Cậu bé chỉ vào hai chữ này, giọng nói ngọng nghịu: "Cái này là muội, cái này là huynh. Đợi đến khi nào muội viết được tên mình, huynh sẽ dạy muội viết tên huynh."

Ta giơ cao bút lông: "Vâng ạ!"

Hình ảnh lại thay đổi, cha ta khoác áo giáp, trọng thương đầy mình, bị người ta áp giải vào ngục.

"Hoàng thượng vốn đã có thành kiến với ta, lại thêm Trần đại nhân dâng tấu vạch tội, vu oan ta công cao chấn chủ, có ý định tạo phản."

Ông đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ ta, dặn dò: "Mang Nhiễm Nhiễm đi đi, càng xa càng tốt. Bọn họ hôm nay có thể gán tội danh cho ta, biết đâu ngày mai sẽ...tru di cả nhà."

Ông nói không sai, chỉ là hành động của Hoàng thượng còn nhanh hơn ông dự đoán.

Chiều hôm đó, chúng ta còn chưa kịp thu dọn hành lý, đã thấy quan binh ập tới.

Tên Trần đại nhân dẫn đầu lạnh lùng ra lệnh: "Bất kể là nam nữ già trẻ, gi/3t không tha."

Lửa giận ngút trời.

Mẹ giấu ta trong hầm, liều mạng che giấu lối vào.

Sau một ngày một đêm, ta mới dám bò ra ngoài.

Cũng chính là ngày hôm đó, thi th3 của cha mẹ ta bị treo trên tường thành cho mọi người chiêm ngưỡng.

Tội danh: phản quốc.

...

Ta đã nhớ ra tất cả.

Trần đại nhân chính là Ngự sử bị ch/3t dưới tay ta.

Ta chưa từng gi/3t người cho Tạ Vọng.

Ta đang báo thù cho bản thân.

15

Ta lại một lần nữa theo Tạ Vọng vào cung.

Lần này cảm giác hoàn toàn khác.

Hoàng thượng đã bệnh đến mức không thể ngồi dậy nổi, cho dù ta không ra tay, ông ta cũng không sống nổi qua mùa đông năm nay.

Ngự y quỳ bên giường, cung kính hành lễ với Tạ Vọng.

"Thuốc hôm nay đã cho Hoàng thượng uống rồi ạ."

Là thuốc hay là độc, cũng không còn quan trọng nữa.

Tạ Vọng thay tên đổi họ, nhẫn nhục nhiều năm như vậy, chính là vì khoảnh khắc này.

Ta rút kiếm bước qua lớp lớp màn che, cuối cùng kề ngang cổ Hoàng thượng.

Cơ thể ông ta gầy gò, không còn mặc nổi bộ long bào thêu chỉ vàng nữa.

Đôi mắt đục ngầu tràn đầy tử khí, nhìn chằm chằm về phía ta.

Ta hỏi: "Ngươi còn nhớ Tô Minh Triết tướng quân không?"

Ông ta lộ vẻ mờ mịt, nhắm mắt cười: "Người ch/3t trong tay ta quá nhiều."

Không sao cả.

Ta dùng lực ở tay, m.á.u tươi từ cổ ông ta phun ra.

Câu cuối cùng, ta ghé sát tai ông ta: "Những người đó, bọn họ đều đang đợi ngươi ở dưới."

Ngoại truyện

Nhà Tô tướng quân bên cạnh sinh được một tiểu muội muội.

Nàng bé xíu nằm trong tã lót, hơi ấm tỏa ra, đôi mắt to tròn như hai quả nho nhìn ta, không khóc cũng không nháo.

Ta ngại ngùng trốn sau lưng mẫu thân.

Lại nhịn không được đưa tay, cọ cọ khuôn mặt bụ bẫm của nàng.

Thật đáng yêu.

Giá như là muội muội nhà ta thì tốt biết mấy.

Mẫu thân nói ta thô lỗ, không cho ta ôm nàng.

Nhưng rõ ràng ta ôm rất vững mà!

Mấy lần hiếm hoi được ôm, Tô Nhiễm đều vừa ăn tay vừa cười khanh khách.

Nàng rõ ràng cũng rất thích ta!

Trẻ con luôn lớn rất nhanh.

Ngày nàng tròn một tuổi, Tô bá phụ chuẩn bị lễ chọn đồ cho nàng.

Bàn tính, con dấu, văn phòng tứ bảo các loại bày la liệt trên đất.

Nàng mặc y phục màu hồng phấn, ngây thơ ngồi giữa, giống như viên bánh trôi vừa mới vớt ra khỏi nồi.

Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đột nhiên giật mình, bò nhanh về phía ta.

Ta nhìn đứa nhóc đang chảy nước miếng trên chân mình, bất lực kêu lên: "Mẹ ơi~"

Tô bá phụ cười đến mức không đứng thẳng lưng nổi, lúc bế nàng về còn trêu chọc nàng là sói con tham ăn.

Muội muội lại một lần nữa ngồi ở vị trí đó.

Nàng cầm bàn tính lên nhìn, ném đi.

Cầm sách lên nhìn, đẩy sang một bên.

Lại cầm bánh bao thịt lên nhìn, cắn một miếng rồi lại ném đi.

Cuối cùng, nàng cầm một thanh đoản đao chưa mài, lại nhào vào lòng ta.

Nắm chặt vạt áo ta, không chịu buông tay.

Ta bất đắc dĩ bế nàng lên.

Lại nháy mắt với mẫu thân:

Thấy chưa, con đã nói rồi, nàng rất thích con.

Sau khi trở về, mẫu thân nói đùa muốn hứa hôn ta với Tô Nhiễm.

Mẹ nói, chỉ cần chúng ta lớn lên, là có thể danh chính ngôn thuận trở thành phu thê.

Giống như mẹ và cha.

Ta ngại ngùng cúi đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là từ chối.

Nghe nói, tình cảm nam nữ còn khó hiểu hơn cả mấy quyển cổ tịch ta đọc gần đây.

Tô Nhiễm còn nhỏ, nhìn qua có vẻ không được thông minh cho lắm.

Nếu như sau này, nàng ấy không thích ta như vậy nữa thì phải làm sao?

...

Nàng đã biết nói chuyện.

Tiếng đầu tiên nàng gọi không phải là cha cũng không phải là mẹ.

Mà là "Vọng".

Là Tạ Vọng sao?

Chắc là không phải.

Mấy ngày hôm đó, con ch.ó nhà nàng thật sự quá ồn ào.