Hoàng Hôn Ấm Áp

Chương 7:



Giai đoạn Tô Nhiễm bị chó ghét dường như đến sớm hơn so với những đứa trẻ khác.

Cửa chính không đi, nàng lại thích trèo tường cao hơn đầu người để vào nhà.

Nàng cũng chẳng sợ hãi, nhấc hai cái chân ngắn ngủn nhảy xuống.

Không nằm ngoài dự đoán, nàng ngã phịch m.ô.n.g xuống đất.

Mấy hôm đó ta bị cảm nhẹ, giọng nói ồm ồm:

"Sao sáng nay muội không đến?"

Tô Nhiễm ngồi bên giường, vừa lắc lư đầu vừa ăn bánh ngọt trong phòng ta, nói không rõ ràng:

"Sáng nay muội cùng Tần tiểu nhị chơi đất sét."

Ta: "..."

Ta lật người, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt, liền hừ hai tiếng để bày tỏ sự bất mãn.

"Ta muốn ngủ rồi."

Nàng không có phản ứng gì.

Ta ngủ cũng không được mà không ngủ cũng không xong, đành nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không biết qua bao lâu, giường bên cạnh lún xuống.

Tô Nhiễm đá giày ra, thành thục chui vào trong chăn.

Nàng chống cằm nhìn ta một lúc.

Lúc ta cho rằng mình giả vờ thất bại, nàng lại nhào tới hôn chụt một cái.

"Ca ca, huynh phải mau khỏe nhé."

Nàng nàng nàng nàng nàng!

Sao nàng lại ngủ rồi!

Còn ngủ đến mức chân tay xoải ra thế kia!

Ta trừng lớn mắt, sờ sờ chỗ mềm mại trên má, rón rén xuống giường.

"Mẹ!"

Ta hét ầm lên chạy ra sân sau, kéo tay mẹ, kiên định nói: "Con muốn hứa hôn với Tô Nhiễm!"

Mẹ lấy lời nói trước đây của ta ra để chặn họng ta: "Nếu như sau này con bé không thích con như vậy nữa thì phải làm sao?"

Trong đầu ta chợt lóe lên hình ảnh nàng và Tần tiểu nhị chơi đùa cùng nhau.

Nàng có phải cũng sẽ cười rạng rỡ, ngọt ngào gọi hắn là ca ca hay không?

"Vậy thì càng phải hứa hôn sớm!"

Nàng ấy đã hôn ta rồi, nếu như không chịu trách nhiệm với ta, vậy thì nàng thật sự là... nha đầu xấu xa!

...

Phụ thân và Tô bá phụ đều đang đóng quân ở biên cương.

Từ lần trước trở về cũng đã hai năm rồi.

Mẫu thân nói, đã lâu rồi phụ thân không về nhà, vậy thì dẫn ta đến đó.

Tô Nhiễm nhét vào trong hành lý của ta rất nhiều thư nhà, dặn dò ta nhất định phải đưa tận tay cho Tô bá phụ.

Ta buồn bực nói: "Lần này đi phải mất mấy tháng, muội không có gì muốn đưa cho ta sao?"

Nàng lục lọi khắp người, không biết lấy đâu ra một con chim gỗ nhỏ.

Tròn vo, nhìn thoáng qua giống con gà mái.

Đây là đồ chơi mà quản gia Tô phủ tự tay khắc cho nàng lúc nàng hai tuổi.

Mấy năm trôi qua, bị nàng mân mê đến mức bóng loáng.

Nàng nhét con chim vào tay ta, vẻ mặt tiếc nuối: "Huynh phải mang nó về cẩn thận đấy."

"Biết rồi."

"Cái gì thế" nàng bĩu môi lẩm bẩm "Ta đang nói chuyện với chim nhỏ mà."

Tim ta bỗng nhói đau.

...

Tháng thứ hai sau khi đến biên cương, ta rất nhớ Tô Nhiễm.

Cha ngày nào cũng ở thao trường hoặc là quân doanh.

Chỉ có lúc dùng bữa tối mới có thể nói chuyện với ta được vài câu.

Tối hôm đó, ông vội vàng trở về quân doanh.

Lúc này ta mới biết được, Tô bá phụ bị triều đình triệu hồi gấp.

Từ đó về sau, ta không còn gặp lại ông nữa.

Ngay cả thư từ từ Giang Nam gửi tới cũng bị cắt đứt.

Ta ủ rũ mấy ngày liền, thầm nghĩ nha đầu Tô Nhiễm kia chắc chắn là vì quá vui mừng, nên đã quên ta đến chín tầng mây rồi.

Cho đến khi ta nghe thấy cha mẹ nói chuyện bên ngoài lều.

Ông nói: "Tướng lĩnh trong quân bị điều động trở về hơn phân nửa, người Hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công."

Ông nói: "Hoàng thượng muốn dằn mặt, gán cho Tô tướng quân một tội danh vô căn cứ."

Ông còn nói: "Phủ họ Tô, e rằng khó mà giữ được."

Ta cảm thấy đầu ong ong choang váng, lập tức chạy như bay đến chuồng ngựa.

May mà trên người ta còn chút bạc, đem ngọc bội cùng trâm cài tóc đi cầm đồ, cũng đủ để ta quay về Giang Nam.

Nửa tháng đường, ta liều mạng rút ngắn xuống còn một nửa.

Chạy ch/3t bốn con ngựa, rốt cuộc ta cũng đứng trước cửa Tô phủ.

Hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt bị chặt đầu, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một mảnh đổ nát hoang tàn.

Tô Nhiễm không có ở đây.

Ta tìm kiếm trong thành mấy ngày liền.

Cuối cùng phát hiện ra nàng ở con hẻm nhỏ bên cạnh quán cháo.

Khuôn mặt nàng lấm lem bẩn thỉu, giống như một con thú nhỏ đói khát, nhìn chằm chằm bát cháo đậu đỏ nuốt nước miếng.

Lại cảnh giác nhìn ta: "Ngươi là ai?"

Ta coi như nàng bị đả kích quá lớn nên thần trí không được minh mẫn, chỉ hỏi ngược lại nàng: "Nàng nói xem?"

Sau đó lấy khăn sạch lau mặt cho nàng: "Sao nàng lại giống như ăn mày thế này?"

Nàng luống cuống nắm chặt vạt áo rách, nhỏ giọng nói: "Ta không phải là ăn mày thì là gì?"

Ta sững người tại chỗ, lúc này mới chậm chạp nhận ra, nàng không nhớ gì cả.

Nàng quên mất bản thân là nữ nhi của Tô tướng quân oai phong lẫm liệt, là tiểu thư được mọi người trong phủ cưng chiều nhất,

Là... thê tử đã đính ước với ta.

Nàng đã quên hết tất cả.