KỲ NỮ ĐI TÂY VỰC
11
Chương 11: Thông Thiên Ngân Lượng
"Đây là ấn chương của thương đầu, sau này những đoàn thương buôn ta tổ chức đi Tây Vực đều do nàng quản lý."
Hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một ấn chương khắc từ bạch ngọc, đúng là thứ ta khao khát.
"Con đường thứ hai, chính là phi của ta."
Tim ta chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Làm thiếp của hắn sao?
Không thể làm Thái tử phi, tức là làm thiếp thất.
Đối với một nữ nhân xuất thân thương nhân, bị phu quân bỏ và mang theo con, có thể làm thiếp của Thái tử đã là cao vời rồi.
Hắn quả thật rất tốt.
Lựa chọn nào cũng tuyệt vời.
Ta hỏi, "Nếu ta không chọn làm phi của ngài, ngài vẫn bảo vệ con ta chứ?"
"Dù chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ xử lý công bằng, con của nàng không phải người nhà họ Tần, không cần ta bảo vệ. Nhưng..."
Hắn nhấn mạnh, "Nếu nàng trở thành phi của ta, con của nàng sẽ là dưỡng tử của ta, cũng là vương tôn quý tộc, tiền đồ vô hạn."
Trong lòng ta đã hiểu rõ.
"Vì ngài không đưa ấn chương và danh hiệu phi cho ta cùng lúc, chứng tỏ làm phi của ngài là không thể kinh doanh."
"Đúng vậy, hoàng thất không thể không giữ thể diện."
"Vậy ta chọn ấn chương." Ta nhìn thẳng vào hắn, kiên định nói, "Ta sẽ trở thành một thương đầu giỏi, kiếm cho ngài vô tận tài phú."
Ta biết, Thái tử cũng cần tiền riêng, những người tụ tập quanh hắn hầu hết vì có cơm ăn, có canh uống, ít ai vì tín ngưỡng.
Hằng Nghị không nhanh chóng đưa ấn chương cho ta, ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi, "Ta chỉ nói một lần, nàng suy nghĩ kỹ chưa?"
Sau khi ta chặn hắn không cho hắn giới thiệu tên, thật sự mấy năm không nhắc lại tên mình, có thể thấy đây là cơ hội duy nhất để ta trèo cao.
Nhưng...
"Ta đã quyết định, cảm ơn Thái tử."
Dù cúi đầu, ta vẫn nghe tiếng thở dài của Hằng Nghị.
Hắn đưa tay nâng ta dậy, đặt ấn chương bạch ngọc vào tay ta rồi buông ra.
Khi hắn quay lưng rời đi, nhẹ nhàng nói, "Ta cứ nghĩ, trong lòng nàng có ta."
"Ta có ngài trong lòng." Ta dũng cảm tiến lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ta có ngài trong lòng, nhưng ta không cần hôn nhân nữa."
Ngài là Thái tử cao quý, thê thiếp đông đảo, dù hôn nhân không liên quan đến tình yêu cũng sẽ liên quan đến quyền lực, những cuộc tranh đấu đó sẽ đi theo suốt đời.
Còn ta, một thân một mình, chỉ biết kinh doanh.
Có lẽ, ta vẫn có tình yêu của ngài.
Nhưng tình yêu, khi đặt lên cán cân, nặng được bao nhiêu?
Không thể kinh doanh, chỉ có tình yêu, tương lai như vậy, ta không muốn đánh đổi mọi thứ hiện có để mạo hiểm.
Đặc biệt, ta không chỉ có một mình, ta còn có con phải chăm sóc.
Nếu ta thua cuộc, con ta cũng sẽ theo ta chịu khổ.
Những lời trong lòng này, ta không nói ra.
Hắn nhìn vào mắt ta, dường như hiểu hết.
Cuối cùng, hắn quay lưng, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Không lâu sau, Công chúa Hoan Nghi bị kết tội, c.h.é.m đầu thị chúng.
Không phải Thái tử bắt nàng.
Chính là phu quân nàng, Tần Tấn, vào phút cuối nhạy bén nhận thấy điều bất thường, chủ động trói nàng đến phủ Thái tử chịu tội.
Nghe nói, nàng khóc lớn trong phủ Thái tử, chửi mắng "Sai lầm tin tưởng ngươi".
Thái tử cho Tần Tấn cơ hội chuộc tội.
Sai hắn đi biên cương thu hồi đất, sau đó, vĩnh viễn trấn thủ ở đó.
Cả đời cũng đừng mong trở lại Trường An.
Ta trở thành thương đầu, vẫn thường xuyên gặp Thái tử.
Nhiều lúc, hắn là thủ lĩnh của ta, đôi khi, hắn là bạn của ta.
Việc kinh doanh của chúng ta trải khắp cả nước, mở rộng đến Tây Vực.
Thái tử có công lao to lớn trong dân gian, uy thế chấn động triều đình.
Những hoàng tử từng hãm hại hắn, dần dần im lặng, tự động rời khỏi Trường An.
Mọi người đều nói, Thái tử có khả năng thông thiên.
Thực ra, nào có khả năng thông thiên gì, chỉ có ngân lượng thông thiên mà thôi.