Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Thiên
“Oành”
Một t·iếng n·ổ lớn làm chấn động thiên khung, rung chuyển bốn phương.
Cuồng phong gào thét, mây đen vần vũ thì không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một tia chớp thật lớn rạch ngang bầu trời và phân bầu trời thành hai nửa. Theo sau đó là vô vàn tia chớp nhỏ như những lôi xà đan xen nhau chạy khắp bầu trời tạo.
Ánh sáng tỏa ra từ tia chớp làm cả bầu trời Thiên Vận thành trở nên rực sáng, xua đi những tối tăm, u ám đang ngự trị nơi đây.
Nhưng tất cả những điều đó không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của một nam tử thân mặc trường bào đang đi lại ở dưới kia. Khuôn mặt khôi ngô của hắn lúc này hiện rõ sự lo lắng và bất an.
Hắn cứ đi qua đi lại trước một căn phòng, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt nhìn về phía căn phòng như đang mong chờ một điều gì đó.
Vị nam tử đó là Nguyễn Phong, gia chủ của Nguyễn gia, là một trong hai gia tộc có thế lực lớn nhất Thiên Vận thành hiện tại.
“Oe, oe, oe.” Bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc phát ra từ căn phòng.
Khi nghe thấy có tiếng trẻ con khóc thì khuôn mặt Nguyễn Phong lúc này mới có phần dãn ra, sự lo lắng, bất an như giảm đi đôi chút, thay vào đó là sự vui mừng và phấn khởi. Hắn đi nhanh tới trước cửa phòng cùng với sự chờ mong trong lòng.
Một lúc sau cửa phòng khẽ mở ra, một nữ nhân đứng tuổi bước ra từ trong phòng. Nữ nhân này là bà đỡ Trần, được Nguyễn Phong mời về để đỡ đẻ cho phu nhân hắn. Trên tay bà Trần có bế một chiếc chăn đỏ. Trong chiếc chăn là một đứa trẻ mới sinh được cuốn ở bên trong.
"Chúc mừng gia chủ, phu nhân đã hạ sinh cho ngài một bé trai. Đứa bé rất kháu khỉnh và đáng yêu.”
“Người nhìn xem, khuôn mặt tiểu thiếu chủ giống y chang ngài vậy." Bà Trần bế đứa bé tiến lại gần về phía Nguyễn Phong, đon đả nói với nụ cười trên môi.
Nguyễn Phong nở một nụ cười vui mừng, hắn đưa hai tay ra đỡ lấy đứa bé. Không hiểu sao đôi tay hắn lúc này không tự chủ được mà run lên.
Hắn là một nam nhân, hơn nữa hắn còn là một hồn sư. Hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến với yêu thú, đôi tay hắn đều chưa một lần run rẩy.
Vậy mà lúc này khi hắn đưa tay ra đỡ lấy đứa con của hắn thì đôi tay này không những run lên mà hắn còn bắt đầu biết sợ. Hắn sợ lỡ tay sẽ làm đứa con mới chào đời của hắn b·ị đ·au nên mọi hành động của hắn đều trở nên luống cuống, gượng gạo.
Sau một hồi được bà Trần chỉ bảo cuối cùng Nguyễn Phong cũng bế được đứa bé trên tay, hắn đưa ánh mắt trìu mến nhìn đứa con đang yên giấc trong chiếc trăn. Lúc này hắn cảm nhận thấy có một sợi dây vô hình liên kết hắn với đứa bé. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:
"Ha ha ha, cuối cùng Nguyễn Phong ta cũng trở thành phụ thân. Ông trời, ngươi cũng đang chung vui với ta sao?"
Sau khoảnh khắc vui sướng đó Nguyễn Phong không quên quay sang hỏi bà đỡ Trần với giọng lo lắng:
"Bà Trần, vất vả cho bà rồi.”
“Không biết thê tử của ta bây giờ có ổn không? Nàng không bị làm sao chứ?"
"Phu nhân không sao, nàng vừa sinh xong nên cơ thể còn yếu và có phần mệt mỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
“Nàng đang ở trong phòng, ngài có thể bế cả tiểu thiếu gia vào trong với nàng." Bà Trần trấn an.
“Vậy thì tốt.” Nghe thấy vậy mọi lo lắng trong lòng Nguyễn Phong mới tan biến hoàn toàn.
"Vất vả cho bà rồi. Đây là hồng bao, cảm ơn bà đã giúp thê tử của ta hạ sinh an toàn." Nguyễn Phong lấy từ trong ngực ra một cái hồng bao mà hắn đã sai người chuẩn bị từ trước đưa cho bà Trần.
"Không vất vả, đây là bổn phận ta nên làm." Bà Trần đưa hai tay ra nhận lấy hồng bao.
"Nếu không còn việc gì vậy ta xin phép về luôn không trời lại đổ mưa." Bà Trần nhìn lên trời lo lắng nói.
"Vậy bà về cẩn thận." Nguyễn Phong đáp lại.
Sau khi bà Trần rời đi, Nguyễn Phong bế theo đứa bé đi vào trong phòng, nơi mà phu nhân hắn đang nghỉ ngơi.
Nguyễn Phong nhẹ nhàng tiến tới sát bên giường, trên chiếc giường gỗ có một nữ nhân đang nằm nghỉ. Nữ nhân này chính là Bạch Tố Chinh, thê tử của Nguyễn Phong.
Có lẽ do vừa mới sinh xong nên sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt, đôi môi trắng bệch có phần hơi khô, có lẽ là kết quả trong suốt quá trình sinh nở gây ra.
Nhưng những điều đó vẫn không thể làm phai mờ đi vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Nhan sắc của nàng tuy không thuộc diện tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng đủ để làm mỹ nhân một vùng.
Nguyễn Phong ngồi xuống bên cạnh giường. Hắn đưa bàn tay khô ráp nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tố Chinh. Có lẽ Bạch Tố Chinh cũng cảm nhận được điều đó mà từ từ mở mắt ra.
“Phu quân.” Bạch Tố Chinh khẽ mấp máy môi.
"Tố Chinh, nàng cảm thấy tốt hơn chưa?" Nguyễn Phong lo lắng hỏi.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc nữ nhân sinh con lại phải chịu sự đau đớn đến như vậy. Khi đứng bên ngoài, hắn đã nghe thấy những tiếng kêu thất thanh đầy đau đớn của Bạch Tố Chinh từ trong phòng vọng ra. Từng tiếng, từng tiếng như những nhát dao cứa sâu vào trong tim hắn.
Lúc đó hắn rất muốn được gánh chịu hết nỗi đau mà thê tử hắn đang phải chịu đựng. Nhưng hắn biết điều đó là không thể, điều hắn có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi và chờ đợi. Hắn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh nào mà khiến hắn bất lực như hiện tại.
"Th·iếp cảm thấy ổn hơn rồi." Bạch Tố Chinh khẽ đáp lại, nhưng đôi mắt của nàng lại nhìn vào đứa bé Nguyễn Phong đang bế trên tay.
Thấy ánh mắt của Bạch Tố Chinh hướng về phía đứa bé, Nguyễn Phong hiểu nàng đang muốn gì. Hắn từ từ để đứa bé nằm xuống bên cạnh nàng và nói:
"Đây là con của chúng ta. Nó là một bé trai. Nàng xem, nó có giống ta và nàng không."
Bạch Tố Chinh nghiêng đầu, đưa mắt nhìn đứa bé đang say giấc nồng trong chiếc chăn màu đỏ bằng đôi mắt tràn đầy sự yêu thương của một người mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình. Đôi môi của nàng bất giác hiện lên một nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc.
"Con của chúng ta tất nhiên là phải giống chàng và th·iếp rồi.”
“Mà chàng đã nghĩ ra cái tên nào cho con của chúng ta chưa?" Bạch Tố Chinh rời đôi mắt khỏi đứa bé và nhìn về phía Nguyễn Phong hỏi nhỏ.
Nguyễn Phong đang đắm chìm trong nụ cười của Bạch Tố Chinh thì như chợt tỉnh lại. Hắn vội vàng đáp:
"Tất nhiên là ta đã nghĩ ra cái tên cho con của chúng ta rồi. Lúc nãy khi con của chúng ta cất tiếng khóc chào đời thì cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện một tia chớp thật lớn. Tia chớp như phá tan bầu trời đêm đang bị mây đen che kín, ánh sáng tỏa ra từ nó chiếu sáng vạn vật, xua tan đi sự âm u, tăm tối.”
“Nàng không tưởng tượng được cảnh tượng lúc đấy hùng vĩ như thế nào đâu."
"Thế nên ta định đặt tên cho con của chúng ta là Phá Thiên, Nguyễn Phá Thiên.”
“Nàng thấy sao?" Nguyễn Phong đưa mắt nhìn Bạch Tố Chinh như đang tìm kiếm sự đồng tình.
Bạch Tố Chinh sau khi nghe Nguyễn Phong nói xong thì cơ mặt nàng hơi giật giật một chút. Nàng nghĩ cái tên này cũng quá bá đạo đi, không biết con trai nàng sau này có làm ra những việc long trời lở đất như vậy không nữa.
Mặc dù nghĩ trong đầu là thế nhưng nàng vẫn thích cái tên này, vì đây là cái tên mà phu quân nàng đặt cho con trai nàng.
"Vậy thì con trai của chúng ta sẽ gọi là Phá Thiên, Nguyễn Phá Thiên." Bạch Tố Chinh nhẹ nhàng đáp.
"Vậy từ nay con trai của chúng ta sẽ gọi là Nguyễn Phá Thiên.”
“Khi lớn lên con trai của chúng ta nhất định sẽ là một nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, nhấc tay một cái cũng có thể làm cho cả giới hồn sư trở nên chao đảo." Nguyễn Phong cười lớn khi nghĩ về tương lai sau này của con trai hắn.
Cái tên không chỉ là một cái tên để gọi, nó còn là sự mong chờ vào tương lai mà phụ mẫu muốn gửi gắm cho đứa con của mình.
"Cảm ơn nàng đã đến bên ta và sinh cho ta một đứa con. Cả đời này Nguyễn Phong ta thề sẽ bảo vệ và chăm sóc hai mẹ con nàng thật tốt." Nguyễn Phong ngồi xuống, cúi người từ từ hôn lên trán Bạch Tố Chinh.
Bạch Tố Chinh bất ngờ khi bị Nguyễn Phong hôn lên trái, những lời tình cảm làm hai má nàng trở nên ửng hồng nhưng trong lòng thì ngập tràn sự hạnh phúc. Nàng ngại ngùng nói:
"Bên cạnh còn có người."
Nguyễn Phong nghe Bạch Tố Chinh nhắc nhở mới để ý còn có một nữ gia nhân nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hai người. Hắn cảm thấy hơi ngượng một chút nhưng để tránh đi khung cảnh ngượng ngùng này hắn sẵng giọng nói:
"Có người thì sao chứ, ta hôn thê tử của ta chứ có phải hôn thê tử người khác đâu mà phải sợ."
Khuôn mặt của nữ gia nhân có chút thay đổi như đang cố nhịn cười để không phát ra tiếng.
Bạch Tố Chinh thì chỉ biết lắc đầu cười trừ mà không nói được thêm câu gì.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.