Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 1: Chia tay



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Hiện tại dù mới chỉ là giữa buổi chiều nắng chang chang, thế nhưng đã vào cái thời tiết hè ẩm ẩm ôi ôi như thế này, thì dù có nắng đến thế nào đi nữa thì chỉ chưa đến năm phút, mây đen cũng sẽ kéo đến làm u mờ đi màu sắc của mọi vật. Trong một quán cà phê gần đó, Hồ Hiển lơ đãng liếc nhìn ra bên ngoài, chợt bật thốt lên: “Lại mưa rồi!” Bên cạnh hắn ngồi một thiếu nữ, dáng người nhỏ nhắn, diện một bộ váy liền áo xanh lam nhạt, tay đung đưa cốc trà sữa, ánh mắt liếc điện thoại, giọng nói có chút không quan trọng: “Anh cứ ngồi lại một chút đi, chút nữa nếu mưa em bảo chú Minh chở hai đứa mình về.” Hồ Hiển không đáp lời, chỉ là chăm chú nhìn lấy cảnh sắc bên ngoài. Chốc lát, dường như là đã làm xong quyết định nào đó trọng đại, hắn quay đầu lại nhìn lên thiếu nữ ngồi đối diện, nói: “Ly, mình chia tay thôi.” “?” Thiếu nữ chợt ngừng lại động tác, quay ngẩng đầu lên nhìn, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, dường như có chút bất ngờ, hoảng hốt cùng… lo lắng?
“Tại sao?” Chần chờ phút chốc để bình tĩnh lại lòng mình, Ly lên tiếng hỏi, giọng nói có chút run run, “Tại sao chứ anh? Không lẽ em có chỗ nào chưa tốt?” Nhìn ra tâm trạng rối bời của thiếu nữ bây giờ, nhưng không giống như quá khứ sẽ ở bên mà ân cần vỗ về cũng dỗ dành, giờ đây Hồ Hiển cũng không nuông chiều nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không, Ly, em không sai gì cả, chỉ là, anh hết yêu rồi.” “Nhưng.... nhưng…” Trong mắt đã long lanh một màn nước mỏng, Ly lúc này cũng không quan tâm hiện tại nữa, nhanh chóng ném điện thoại cùng cốc trà sữa xuống mà chạy ngay lại đến chỗ của Hồ Hiển, mếu máo nói: “ Đừng… đừng… được không Hiển? Em… em… xin lỗi mà! Nếu… nếu em có lỗi nào thì anh tha thứ cho em được không?” Ly lúc này nửa thật nửa giả mà bắt đầu nũng nịu, hòng dùng chiêu này để Hồ Hiển hồi tâm chuyển ý. Quả thực cũng đúng vậy, nàng được trời phú cho một khuôn mặt cực kì tinh xảo. Dáng người thì nhỏ nhắn xinh xắn, dường như mới chỉ cao đến 1m6 thì phải, thấp hơn Hồ Hiển hẳn một cái đầu. Cả người nàng đều không giờ phút nào mà không gợi người khi dễ, bắt nạt. Hồ Hiển nhìn thấy bạn gái mình có cái bộ dáng này, nhất thời cũng nhớ lại một vài sự kiện lúc trước. Ngày đó, nàng thường thường hay mặc váy lúc đi chơi cùng hắn, gần như là mười buổi đi chơi, thì hết chín buổi là gặp phải một vài thanh niên xấu lại trêu chọc rồi xin tài khoản xã hội. Cũng may Hồ Hiển sức khỏe hơn cả tiêu chuẩn, cũng biết vài đường quyền, nên cũng không khó để đuổi đi. Hồi ức chỉ trong thoáng chốc mà qua, lại liếc nhìn giai nhân bên cạnh mình, tay ngọc bất ngờ đặt lên ngực hắn, đôi mắt bồ câu ngập một màn nước mỏng, ai thấy không yêu? Ai thấy không muốn trêu chọc cho đến khi khóc thì thôi? Thế nhưng Hồ Hiển cũng không đoái hoài đến, hắn chỉ là kiên nhẫn cùng nhẹ nhàng nói: “Ly, dịch ra xa anh một chút, chúng ta chia tay thôi!” Ly nghe vậy, không những không buông tay mà còn gia tăng thêm lực, khiến cho Hồ Hiển hơi khó chịu một chút, run run nói: “Hiển, chúng ta có thể không chia tay được sao? Em… em có thể bao nuôi anh!” Nói xong, ánh mắt nàng có chút kiên định nhìn Hồ Hiển, dường như đang tỏ rõ quyết tâm. Hồ Hiển cũng không nói gì, hắn chỉ là nhẹ nhàng gỡ Ly ra khỏi cơ thể, nhưng nàng bám khá chặt, không thể làm gì khác hơn là phải dùng thêm một chút sức nữa. Phải mất một lúc sau, hắn mới gỡ ra được, tiện dịch ra xa khỏi thiếu nữ một chút. “Ly, chúng ta chấm dứt thôi!” Giọng nói của hắn vẫn một mực như vậy, lạnh nhạt. Nghe bạn trai nói chia tay đến lần thứ ba, Ly cũng không quản được nhiều, cố gắng níu kéo: “Đừng… đừng… Hiển, em rốt cuộc đã sai chỗ nào chứ? Anh có thể nói với em, em nhất định sẽ sửa.” “Coi là thật?” Hồ Hiển dùng ánh mắt hồ nghi nhìn thiếu nữ. “Thật, chắc chắn thật! Trăm phần trăm!” Nghe đến là có hy vọng, Ly chăm chú nhìn, dùng sức gật đầu. “Ly, em quá phiền!” Hồ Hiển xổ ra một câu như vậy. Nghe lời của bạn trai, Ly trợn to mắt, run run nói:
“Phiền… phiền...? Hiển, anh… anh thấy em phiền sao?” “Ừ!” Hồ Hiển nhìn kỹ Ly, lại hỏi, “Em biết hôm nay ngày gì sao?” Ly nuốt ngụm nước bọt, ẩn ẩn có chút bất an, nhưng vẫn cố nén xúc động, run hỏi: “Nay nay là chủ nhật?” Hồ Hiển lắc đầu, đưa ra phán quyết cho tình yêu đã kéo dài ba năm của mình: “Ly, chính xác thì chúng ta vẫn nên chia tay rồi.” Ly cảm xúc lại xao động mạnh hơn, bắt lất cổ tay Hồ Hiển, mếu máo khóc ròng: “Đừng… đừng… xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi mà, em thực sự không biết hôm nay là ngày gì… Xin anh mà… chỉ… chỉ cần không chia tay, thì anh… anh muốn gì cũng được!” Hồ Hiển cũng không vội mà gỡ tay của bạn gái, hắn biết hiện tại nàng đang lúc yếu ớt nhất, cũng sợ lại làm ra sự việc gì, vì khi yêu phần lớn người đều sẽ trở nên đần độn đi. “Ly, chúng ta yêu nhau được ba năm rồi phải không?”
“Ư ừm…” Ly có chút ngập ngừng đáp, cũng không khóc ỉ ôi nữa, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Hồ Hiển, chờ đợi câu nói sau của hắn. “Nay là sinh nhật của anh.” Hồ Hiển có chút lạnh nhạt nói, không để ý đến bộ dáng gợi người phạm tội của giai nhân, giọng nói không có chút cảm xúc nào mà kể, “ Năm trước hình như anh đã bảo là có việc quan trọng đã nói với em rồi, nhưng lúc đấy em vẫn gọi điện làm phiền anh, đòi mua trà sữa…” “Em…” Ly có chút muốn nói lại thôi. Hồ Hiển cũng không để ý nói tiếp: “Hôm đấy hình như em ở nhà thì phải, làm hại anh phải chạy tận một tiếng để mua trà sữa để mang đến cho em, mà còn phải trốn nhân viên an ninh để lẻn vào nhà thì phải. Ly, nói thật, yêu em rất mệt mỏi, anh cũng không muốn yêu nữa, nên là, ta chia tay thôi.” Nói xong, cũng không đợi Hà Ngọc Ly có phản ứng, hắn đã gạt ra tay của nàng, không quay mặt lại rời đi, để giai nhân ngồi ở đấy, ngọc lệ cứ vậy mà lăn xuống hai lên gò má của nàng, bộ dáng phá lệ ưu mỹ, không nhịn được làm người ta thương xót. “Hức hức… hu hu…” Ly bật khóc, giọng nói trong trẻo dễ nghe lúc bình thường mà giờ đây tựa như tiếng đàn ai oán khó nhịn. Bàn đối diện chỗ hai người ngồi cũng có một cặp đôi nam nữ. Nam phong độ nhẹ nhàng, nữ nùng trang diễm lệ. Người nữ nhìn thấy bạn trai của mình cứ nhìn mãi Ly khóc, máu ghen nổi lên, dùng chân đạp lên mu bàn chân người nam một cái, khiến gã mới từ trong lúc sững sờ tỉnh lại, nhìn thấy bạn gái mình trở nên càng ngày càng đen, vội vàng lúng túng dỗ dành, mồm mép phun nước bọt chém thiên hoa loạn trụy, chỉ mong sao cho nửa kia chớ có giận dữ. Không chỉ hai người chú ý đến sự tình của Ly cùng Hồ Hiển, mà cả quán cà phê đều dồn hết sự chú ý, vì xinh xắn thì lúc nào cũng dễ hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn. Lúc này, cũng đã bắt đầu có mấy thanh niên tự nhận là có chút thủ đoạn trong người đứng dậy, dự định sự tình mà ai cũng biết. Một tên thanh niên đứng dậy, dần tiếp cận đến Ly. Đương lúc hắn định ngồi xuống, đã bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ mình, kéo mạnh một cái về đằng sau, lạnh lùng quát: “Làm cái gì?” Thanh niên sợ run người, vội vàng biện giải mấy câu nói nhảm hiểu nhầm đủ thứ. Hồ Hiển cũng không để ý gã rời đi, chỉ là đưa cho Ly một cái khăn tay, cầm lấy cái điện thoại mà mình để quên, cũng không nói thêm lời thừa thãi liền đi. Ly lúc nhận đến khăn tay cũng có chút mừng thầm, tưởng rằng Hồ Hiển đã hồi tâm chuyển ý, liến ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt có chút ước mơ. Thế nhưng nhìn đến cặp mắt lạnh nhạt kia, nàng biết rằng, chuyện tình của bọn hắn cũng đã xong, sự ôn nhu cất chứa trong mắt như ngày xưa không còn nữa, giờ đây hai người đã chia đôi hai đường. Ngạc nhiên là, lúc này nàng cũng không có ý định ngăn cản, tùy ý hắn rời đi. Mà trong con mắt lúc dời theo bóng lưng cao lớn, có chút xa xăm kia, lại hiện lên một màu đỏ quỷ dị.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.