Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Rời khỏi quán cà phê, Hồ Hiển cũng không nhịn được mà hơi vò vò hai bên thái dương, nhằm xoa dịu đi một chút khó chịu trong người.
Chia tay bạn gái cũng chẳng có gì tốt để giải thích cả, như lúc ở quán cà phê đã nói, hắn chán yêu đương rồi. Không, cũng không thể nói như vậy, chính xác hơn, Hồ Hiển vốn dĩ không cảm nhận được cái gọi là “yêu”.
Hắn cũng không giống như trong phim ảnh, trở thành những người không có chút cảm xúc nào, tựa như những cỗ máy vô tri, mà hắn chỉ bị thiếu đi một vài loại cảm xúc, hiện tại cũng chỉ có còn lại “buồn” cùng “giận” là hai loại cảm xúc vẫn tồn tại.
Có vẻ như hắn cách những người trong phim không còn xa nữa.
Liếc nhìn bầu trời âm u, Hồ Hiển phán đoán một chút về lúc nào sẽ mưa, sau đó cũng rất hào phóng mà đặt một chuyến xe ôm công nghệ. Hôm nay có chút gấp gáp, là vì có một vài món đồ chơi nhỏ mà hắn đang bận nghiên cứu một chút.
Khoảng ba mươi phút sau, Hồ Hiển đã có mặt ở nhà.
Nơi đây khá lớn, là di sản mà hai bố mẹ để lại cho hắn trước khi t·ừ g·iã c·õi đ·ời. Nó ở phía ngoại thành Hà Nội, thế nên nơi này vẫn sẽ có một cái vườn rau nhỏ cùng một khoảng sân trống phía trước. Đáng tiếc lại không có cái ao.
Lại nói về căn nhà, bố mẹ để hắn căn nhà hai tầng mái ngói đỏ, bên ngoài tường sơn màu vàng, nhưng đã qua một số năm tháng nên cũng đã bắt đầu mọc rêu xanh, cùng một đống dây leo bao phủ lại mái.
Tra chìa khóa vào ổ Viettiep, Hồ Hiển đã trở lại căn nhà làm bạn với mình gần hai mươi năm này.
Mở tiếp khóa nhà, đập vào mặt hắn là một mùi hương quen thuộc, mùi của nước lau nhà, được hắn sử dụng trước lúc đi hẹn với Hà Ngọc Ly, bạn gái cũ của hắn.
“Thật hoài niệm!”
Nói là thế, nhưng cả khuôn mặt hắn cũn không có một chút b·iểu t·ình gì, lạnh nhạt cũng không quan trọng.
Mở TV, điều khiển đến một chương trình ca nhạc hắn hay nghe, sau đó ngồi yên tĩnh ở ghế gỗ ngẩn người. Lúc này, một con mèo mướp lông tro từ cầu thanh hoạt bát chạy xuống, sau đó nhảy xổ vào lòng của Hồ Hiển, theo bản năng hắn vuốt văn thú cưng trong tay.
Ngẩn người được một lúc, Hồ Hiển tiếp tục mục tiêu hắn định ra ngay từ lúc đầu, nghịch ngợm mấy thứ thú vị.
Nhẹ nhàng đặt anh bạn nhỏ này xuống, vỗ mông nó một cái để đuổi đi, sau đó đi vào trong phòng cẩn thận khoa cửa trong cửa ngoài lại. Xác định mọi thứ đã ổn định và đảm bảo bí mật sau, Hồ Hiển liền đi tới góc phòng cạnh bàn học, xách xô rác bỏ qua một bên, thò ngón trỏ vào một cái lỗ khảm được ẩn giấu rất kĩ ở phía bên dưới, vận sức nhấc lên.
Lập tức, một cái lối đi bí mật hiện ra trước mắt hắn. Nó không lớn nắm, diện tích có lẽ khoảng 0.16 mét vuông, vừa đủ Hồ Hiển đi xuống phía dưới.
Dựa theo những chỗ lồi lõm của viên gạch, Hồ Hiền cũng rất thuận lợi mà quen thuộc đi xuống phía bên dưới.
Khác với bên trên là khung cảnh cổ lão của một căn nhà hai tầng bình bình thường thường, nơi đây tràn đầy cảm giác khoa học với vách tường được bọc bằng thép hợp kim, có thể chống được sức công phá của khoảng mười quả t·ên l·ửa Bunker Buster.
Hầm rộng khoảng ba mươi mét vuông, dư sức để Hồ Hiển thử sức với những thế nghiệm có phần nguy hiểm của mình.
Đúng vậy, nguy hiểm, vì hắn nghiên cứu, chính là thuốc nổ cùng súng ống. Tất nhiên là phải làm một cách bí mật rồi, vì nếu như bị nhà nước phát hiện, nhẹ nhất thì phải làm bạn với song sắt cả một đời, nặng nhất, tất nhiên là đi gặp cha mẹ của hắn.
Hồ Hiển tất nhiên là không mong muốn mình đi ăn chuối xanh cùng ngắm gà k·hỏa t·hân rồi, nên hắn làm việc này rất bí mật, ngay cả bạn gái cũ của hắn cũng không thể nhìn ra một tia sơ hở nào.
Này là một chuyện, nhưng chắc chắn là vẫn sẽ có người hỏi, tài chính ở đâu ra?
Này tất nhiên là phải nói đến một công việc mà hắn kiêm làm nữa, h·acker và mua bán tin tức.
Sở thích chính của Hồ Hiển từ bé chính là súng ống cùng đạn dược, còn những kĩ năng về công nghệ thông tin là về sau hắn mới hứng thú và học hỏi.
May mắn thay, đầu óc của Hồ Hiển chính là thiên về các môn ngành khoa học tự nhiên Toán Lý Hóa, cùng với gia đình tài chính ổn định, tiếp xúc máy tính từ sớm, nên hắn mới cực nhanh tiếp xúc cùng với học được ngón nghề này.
Vì là một Hacker, ngành nghề mà đối với người ngoài nghề thì mặc áo hoodie đội mũ trùm đầu, đeo lên mặt nạ Anonymous, ngồi trước màn hình vi tính hiện đủ các thể loại chuỗi số liệu cùng ánh sáng xanh lá điện tử. Thế nhưng, Hacker cũng chia thành Whitehat, thường là những người kỵ sĩ chính nghĩa, còn Blackhat, là thường hay bị coi là tin tặc cùng những kẻ p·há h·oại, theo như những gì mà trên các bộ phim của My thể hiện cho chúng ta thấy.
Nói đến là thế, nhưng Hồ Hiển cũng không xác định chính xác lập trường, nào thích thì đánh cắp tin tức bán lấy ít tiền ‘trinh’ hoặc không thì tham gia vài chiến dịch dọn mấy bãi rác t·ình d·ục trẻ em.
Từ năm năm trước bắt đầu, hắn đã bắt tay vào thiết kế “thiên đường” dành riêng cho hắn, cũng cùng thời gian mà cha mẹ đột ngột q·ua đ·ời do t·ai n·ạn, để lại một khối tài sản đủ để hắn sống đến sau đại học.
Loanh quanh ở dưới Darkweb cũng lâu, thuận tiện tìm thêm được vài tay cũng cấp vật liệu đáng tin cậy, giao hữu với vài kẻ hợp ý, nhưng tất nhiên là dưới điều kiện chỉ biết được đến ID của nhau thôi.
Mọi việc sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến một ngày, hắn nhìn được đến một cái video được chia sẻ bởi một ID [Kootoper_930]. Bên trong video, hắn nhìn thấy một trận chiến đấu, lửa cùng nước, hai loại nguyên tố cơ bản, từ hư không xuất hiện, cũng từ hư không tiêu thất.
Video chỉ dài khoảng ba mươi giây, điều kiện ghi hình cũng không phải là tốt lắm, chỉ là mờ mờ từ phía xa, không thấy rõ khuôn mặt hai người kia, nếu không, không đến ba giây, hai kẻ “Siêu nhân loại” kia sẽ hiện đủ các loại tin tức trong tầm mắt đại chúng, tất nhiên ở đây là chỉ nhóm sinh vật ngao du trong Darkweb rồi.
[Rwopkk_211] Is this information real?
(Tin chuẩn?)
[MM_o11] U can ‘lieve about ID [Kootoper_930] This guy won’t give us a smoke boom!
(Có thể tin ID [Kootoper_930] gã sẽ không đưa chúng ta bom khói!)
[Jiie_9199] Hope so…
(Hi vọng thế đi…)
[MM_o11] What do u think? @[pepeee_0001]
(Mày nghĩ thế nào? @[pepeee_0001])
[pepeee_0001] no, fyi, what does it have to do with us?
(Không biết, với tin của mày, liên quan gì?)
[MM_o1] The world isn’t normal!
(Thế giới này đéo bình thường!)
[pepeee_0001] so?
(Nên?)
[Rwopkk_211] ok, what is your purpose? @[Kootoper_930]
(Được rồi, mục đích mày là gì? @[Kootoper_930])
[Kootoper_930] It's a pretty interesting mission. Get information abt it, sell it, the price’ll definitely be very high, the profit’ll be very good!
(Là một nhiệm vụ khá thú vị. Trộm, bán, giá chắc chắn sẽ rất cao, lợi nhuận ổn!)
[pepeee_0001] I gave up, these days I'm busy making some small toys
(Tao từ bỏ, mấy nay đang bận với vài món đồ chơi nhỏ)
[MM_o11] Ah, u aren’t interesting…
(A, mày đéo thú vị tí gì…)
[pepeee_0001] ok, off!
(Ừ, thoát!)
Không để ý đến trong nhóm nhỏ chuẩn bị dựng lên một vài ý tưởng không quá phù hợp với pháp luật lắm, Hồ Hiển lập tức rời đi, cũng không quên thực hiện một loạt thao tác phong tỏa, xóa sạch, đánh tráo địa chỉ IP của mình, tránh bị phát hiện.
Hắn đối đãi vấn đề này rất nghiêm túc, không dung chính mình sơ sót, vì đã từng có một vài án lệ ở trên đó rồi.
Kẻ nào mạng lớn thì bị chính phủ bắt giam trước, làm bạn với song sắt cả đời, ít nhất còn giữ được mạng sống, nhưng nếu xui xẻo, có thể không phải là mất cái tay cái chân, hay là bị t·ra t·ấn đến điên, mà có thể trở thành bức tượng xi măng, hoặc cũng độc ác hơn là biến thành thịt vụn cho chó ăn.
Hồ Hiển cũng đã nhìn qua vài video như vậy, tuy rằng hắn cũng không cảm thấy tởm lợm hay ác tâm, nhưng bản năng thiên tính cũng để hắn thấy khó chịu. Thế nên hắn mới đối đãi việc bảo mật thông tin cá nhân quan trọng là như vậy.
Bật một vài phần mềm hỗ trợ giả lập số liệu cùng thiết kế lên, Hồ Hiển bắt đầu lâm vào thời gian dài suy nghĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến bảy giờ. Tạm thời bỏ xuống trong tay công việc, hắn rất có quy luật sinh hoạt ý vị mà rời đi căn hầm để làm cơm, không quên cầm theo một vật như là một cái vòng, chỉ có điều nó có màu bạc, phía trên có hiện một cái màn điện tử, hiện chính xác giờ giấc.
Mở cửa, một luồng gió lạnh thổi qua, làm cho cả tinh thần của Hồ Hiển tỉnh táo hẳn lên, nhưng ngay lập tức là cảnh giác, vì trước lúc xuống hầm, hắn đã cho đóng kín cửa chính rồi, nhưng hiện tại lại có gió thổi vào, chẳng lẽ… Hồ Hiển không định nghĩ tiếp về sau, vì hiện tại hắn vẫn còn một số thứ cần giải quyết ngay.
Cẩn thận áp sát người vào góc tường, hắn bước chân rất chậm rãi đi đến gian phòng khách. Đến chỗ ngã rẽ, hắn chợt nhìn thấy một thân ảnh đen ngòm đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế, không phát ra bất kì tiếng hít thở, hay thậm chí là không nhúc nhích lấy một cái.
Hồ Hiển lập tức dệt ra một vài kế sách nhằm đối phó với tình trạng hiện tại, không ngừng gia tăng biến số, không ngừng loại bỏ những cái không khả thi.
Chế định xong kế hoạch, hắn bắt đầu vận dụng kĩ năng bước đi không tiếng động mà đã học được, từ từ tiếp cận đến đoàn bóng đen kia.
Bởi vì không có hưng phấn, tò mò, sợ sệt các loại cảm xúc ảnh hưởng, thế nên động tác của hắn cũng không có thừa một chút nào, cực kì chuẩn chỉ mà tiếp cận phía sau ghế, tiếp đó cả người hơi nghiêng về phía trước, làm động tác hổ vồ mồi, cẩn thận nhắm kĩ.
Chợt, không có bất kì báo trước nào, Hồ Hiển bật nhảy về phía đoàn bóng đen, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện con dao gọt hoa quả.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.