Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Tinh! Tinh!
【Bạn đã nhận được một địa chỉ】
【Bạn có một lời nhắn!】
“Nhanh thật đấy!”Phạm Ngọc Dương với lấy điện thoại, không có nhiều chần chừ mà liền chuyển tiếp tin nhắc cho một người cấp dưới, nhắc nhở, “Đã tìm thấy rồi, sắp xếp một vài người qua đấy thôi.”
Phương ngạc nhiên hỏi:
“Dương, anh không đi sao? Trong hồ sơ cho thấy tên biến thái kia đã tiếp cận đến ‘Trung’ rồi.”
“Mẹ, em nói để một người bậc ‘Cao’ như tôi đi bắt một thằng nhãi mới giai đoạn cuối của bậc ‘Sơ’ trêu nhau à? Miễn đi, tôi phải qua Công ty, phải làm một vố lớn mới được.”
Nói xong, Phạm Ngọc Dương thu hồi đi nụ cười thường ngày, khuôn mặt hiếm khi xuất hiện trạng thái nghiêm túc.
“À, gọi tổ số ba đi, ba thằng kia lâu ngày không vận động, cứ rúc ở trong quán NET làm mẹ gì, thiếu vitamin C, bảo chúng nó ra vận động tí đi. Bộ không có tiền nuôi báo cô chúng nó mãi.”
“OK.”
……………
Ở một quán NET nào đó ở quận Hoàng Mai.
“Con mẹ nó, nhanh nhanh! Nó chuẩn bị gặm baron!”
“Từ từ, đợi thằng l*n Caitlyn lại gần đây chút, tao phục thù!”
“Đụ má, Aatrox mất quyền kiểm soát rồi, cứu tao với, á, mẹ nó, thằng l*n Zed!”
“Con mẹ nó, bảo đừng pick Aatrox mà không nghe!”
Ba cái máy vi tính để bàn ở cạnh nhau, phía trước mỗi cái là một người thanh niên, độ tuổi khoảng từ 25-26 tuổi, ngón tay thì liên tục spam bàn phím, chuội cũng liên tục đảo, màn hình thì thay đổi xoành xoạch, nhưng những dòng thông báo ‘Đồng minh XXX đã bị kẻ địch XXX hạ gục thì mãi vẫn chưa hết.
Cuối cùng, sau gần nửa tiếng chiến đấu hăng say cùng nhau, ba người thanh niên thu được một dòng ‘Thất Bại” to tướng giữa màn hình.
“Ài, ước gì có ai kéo tao ra khỏi hai thằng ngu kia.”
“Im mẹ mồm đi, mày đánh Aatrox như bò, xin đấy, đừng pick nó nữa được không, Minh?”
Một người thanh niên cuối thì buồn bã, khuôn mặt u sầu, giọng nói cực độ chán chường:
“Thôi thôi, bọn mình ngu như nhau thôi, chứ có ai mà khôn hơn nổi đâu. Đánh đến sắp lòi búi trĩ ra mà cũng chưa lên được Ngọc Lục Bảo… Ai!”
Nghe thằng bạn kể khổ như vậy, hai người kia cũng không nói thêm nữa, buồn bã thở dài. Một người thanh niên nóng tính nhất trong đó, tên là Lâm, đề nghị:
“Thôi, muộn rồi, đi ăn tí gì?”
“Mẹ, tiền bên Bộ cung cấp cũng sắp hết rồi, ăn gì rẻ rẻ tí.” Minh có chút buồn bực nhìn vào cái ví, bên trong còn đúng tờ 200.000 VND cùng vài tờ mệnh giá 1000 đến 5000 VND.
“Tao cũng thế!” Lâm ỉu xìu phụ họa.
“Cũng thế!” Thanh niên buồn bã lúc đầu, tên là Khánh, cũng phụ họa.
“Đành vậy, chỉ có thể góp tiền mua thùng mì tôm, với mấy quả trứng vậy. Giờ thì mua mì thôi đã, sáng mai tao đi kiếm chỗ nào bán trứng gà rong cho rẻ.” Lâm cho ra đối sách, trước hết đối phó tình trạng hiện giờ đã.
Tinh! Tinh!
Đang lúc bọn họ buồn rầu vì tối nay bỏ bụng gì, thì cả ba cái điện thoại đều đồng thời có một dòng thông báo:
【Bạn có một nhiệm vụ!】x3
………………………………
【Yêu cầu: bắt sống đối tượng Trần Mạnh Giang】
【Thời gian: 48 giờ】
【Cấp độ: A】
【Địa điểm: [Không xác định vị trí số nhà] Tòa B6, khu sinh hoạt chung Văn Thắng, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội.】
【Mô tả: Biến thái có sở thích là thu thập đồ lót, chưa có tiền án h·ình s·ự.
Chức nghiệp: Shipper
Đánh giá nguy hiểm: B-】
【Good luck!】
………………………………
Nhìn vào nhiệm vụ, Khánh cười khổ:
“Mẹ, đen đủi luôn tới đúng lúc!”
Lâm nhún vai, không quan trọng lắm nói:
“Bình tĩnh đi, yêu cầu 48 giờ cơ mà, giờ đánh bát mì rồi ngủ giấc đã, mấy nay toàn ngủ có hai ba tiếng leo Rank, mệt vãi.”
“Ừ, tao cũng thấy vậy.” Minh đồng ý.
Khánh gật đầu, nói:
“Vậy cứ vậy đi, chúng mày xử lý phần thanh toán, tao ra lấy con Toyota sắp nát kia ra.”
“Được.”
“OK mày.”
…………
Ở một hẻm tối nào đó ở Bắc Từ Liêm.
“Trần Mạnh Quang, mục tiêu của lần này, bắt nó!” Một giọng nói trung tính xuất hiện giữa con hẻm.
“Vâng, giáo phó.”
Một kẻ nào đó đứng yên lặng góc, bóng tối che lấy gần hết cơ thể, chỉ còn duy nhất hai con mắt nhìn được, nhưng lý do mà nhìn thấy, là vì nó phát ra một loại ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
……………
Trần Mạnh Quang vẫn đang trầm mê trong ‘thiên đường’ của gã, không hề hay biết xung quanh hắn đã nổi lên rất nhiều sóng ngầm.
“A a a… Thật… sướng…”
Gã rên rỉ, ánh mắt cũng nhìn hằm hằm vào ảnh, người trong đó, là người tình trong mộng của Tiến.
“Thật háo hức…”
Gã cũng bắt đầu soạn một bản kế hoạch hoàn hảo để xâm nhập vào ký túc xá nữ, nhằm lấy được kho báu rồi.
…………
Thứ năm, ngày 30 tháng 7 năm 2022.
Thời gian còn lại: 38 tiếng.
Hôm nay, Trần Mạnh Giang có một tiết chuyên ngành, thế nên hắn chuẩn bị một số thứ.
Nói là chuẩn bị cũng có chút không chuẩn xác lắm, vì duy chỉ có cái năng lực siêu phàm kia, cũng là sự chuẩn bị kĩ càng nhất rồi.
Tuy nhiên, do hắn là một Chức nghiệp giả trong dân gian, thế nên cũng không có phương pháp gia tăng sức mạnh, chỉ có đợi sau khi sử dụng năng lực thì cơ thể sẽ tự hồi phục sức mạnh.
Tiếp cận bậc ‘trung’ thế nhưng xét tổng thể năng lực chưa qua khai phá, chỉ dựa vào nhiều lần sử dụng để tăng bậc.
Có khả năng đi xuyên tường, nhưng chỉ kéo dài một phút, nếu một phút không tránh khỏi các vật thể kín như núi đá, tất nhiên là sẽ c·hết.
Hoặc có thể dịch chuyển tức thời vật phẩm, khối lượng dưới 2 kg, phạm vi lớn nhất không quá 3 km. Có thể dịch chuyển bản thân, nhưng một ngày có duy nhất đúng một lần dịch chuyển, vị trí ngẫu nhiên.
Ngoài khả năng tự dịch chuyển bản thân chỉ có duy nhất một lần sử dụng, những khả năng khác tổng cộng lại thì được mười tám lần sử dụng.
Đấy là tất tần tật về dị năng của Trần Mạnh Giang.
Lại nói trở về nhân vật chính của ngày hôm nay, lúc này, gã đang ngồi trên lớp chăm chú nghe giảng, nhưng trong đầu thì lại vui sướng tràn trề vì thứ mình sắp nhận được.
Lúc sau, tiết học kết thúc, Trần Mạnh Giang rời đi giảng đường, bắt đầu hướng tới Kí túc xá nữ.
Vì là địa điểm phạm tội rất nhiều lần rồi, nên gã rất dễ dàng để mà đến dưới một gốc cây bàng cạnh tòa nhà.
Nơi đây chính là Kí túc xá nữ, rất lớn, chứa được khoảng gần hai nghìn học sinh, chủ yếu là những sinh viên năm nhất cùng năm hai, năm ba năm bốn thì sẽ bị điều chuyển kiếm trọ bên ngoài.
Trần Mạnh Giang dễ dàng mà qua mặt được phòng bảo vệ, dựa theo những kinh nghiệm xâm nhập lúc trước tránh đi CCTV, dễ dàng đến trước cửa phòng, nơi người tình trong mộng của Tiến sinh hoạt.
“Ha ha, kho báu, tao tới đây.”
Rên rỉ, một luồng sức mạnh được điều khiển chạy xung quanh cơ thể của gã, bao bọc lấy dưới một dạng lớp màng màu vàng nhạt.
Dị năng của chức nghiệp đã được kích hoạt, Trần Mạnh Giang yên tâm dựa sát vào cửa kim loại. Phần cơ thể biến mất kia cũng xuất hiện ở phía bên kia cánh cửa, nhưng cũng làm mất đi lớp màng ánh sáng màu vàng nhạt.
“Xong”
Trần Mạnh Giang rất nhanh đã xác định được cửa phòng vệ sinh, nhanh chóng chui vào.
Liếc nhìn, dưới bồn rửa mặt có một chậu quần áo chưa giặt, dựa theo bản năng vốn có, gã rất nhanh lục được cái quần lót viền ren màu đỏ mà hắn rất chắc chắn là của hoa khôi.
Bệnh trạng nụ cười lại nổi lên, mặc dù rất muốn hiện tại giải nghiện, thế nhưng biết rõ thời khóa biểu của người kia, biết hoa khôi sắp hiết tiết, nên cũng không chần chờ, tay trái hiện ra một vòng xoáy màu đỏ, không chút nghĩ ngợi mà ném vào.
Xong xuôi, gã liền đứng dậy rời đi.
Nhưng cơ thể vừa mới ngó ra khỏi cửa được một tí, bất ngờ lại đụng phải một vật cản. Gã ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên:
“A?!”
“Chào đằng ấy!” Người làm vật cản chính là Lâm, chỉ thấy lúc này, hắn nở một nụ cười gằn, ánh mắt lóe lên ghê tởm, dự định đưa tay chộp lấy đầu Trần Mạnh Giang.
Đáng tiếc, hắn chộp hụt.
Về phía Trần Mạnh Giang, nhận thấy tình hình không ổn, hắn liền lùi lại vào phòng, run run sợ sệt.
“Mẹ nó, xong, lần này chơi lớn rồi, bị người phát hiện! Làm sao đây… làm sao đây!”
Đang lúc hắn gặp đứng máy, một dòng tin nhắn hiện lên trong điện thoại:
“Đến ban công, nhảy xuống!”
Mặc dù có nhất định nghi ngờ về tin nhắn kia, nhưng lúc này gã cũng hết lựa chọn, đành lấy ngựa c·hết làm ngựa sống, nếu b·ị b·ắt thì xui xẻo cai nghiện mất vài năm mà thôi.
Nói là làm, Trần Mạnh Giang không chờ đợi nữa, chạy về phía ban công, mở cửa, nhảy xuống, một mạch mà thành, không có động tác thừa.
Từ lúc tên biến thái rụt về phòng, Lâm cũng không vội, bình tĩnh tra chìa khóa mà hắn lấy được ở phòng bảo vệ, nhẹ nhàng đầy cửa vào, lại còn bồi thêm một câu chào:
“Hello, lại gặp nhau rồi!”
Nhưng đáp lại hắn chỉ có một luồng gió mát tràn vào căn phòng, còn người thì chỉ gặp một cái bóng đã lăn mình xuống phía dưới.
Hắn biến sắc, phản ứng lại cực nhanh mà phi về phía ban công, nắm lấy, nhưng cũng như lần đầu, lại hụt mất cái góc áo.
Đến cuối cùng, chỉ thấy người kia ngước lên nhìn Lâm, nở một nụ cười trêu tức.
“Ha ha, mày không trốn được đâu, thằng ranh!”
Lâm cũng đáp lại gã bằng một nụ cười.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.