Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 16: Hiểu sơ mật chất
Lửa đen dày đặc cuốn lấy bàn tay Jayce, lan cả ra cổ tay hắn. Sắc mặt của hắn trở nên hơi trắng, nhưng nhìn thấy kẻ địch không biết từ đâu lấy được sức mạnh thế kia, hắn cũng chỉ đành cắn răng gia tăng mật độ mật chất sử dụng.
May mắn thay, hắn điều tiết năng lượng khá tốt, nên nếu như sau chiêu thức đang tiến đến kia, thêm một điều kiện là ‘thành công’ chỉ cần ngủ một giấc đến sáng mai là cơ thể sẽ khôi phục đến tám chín phần mười.
Hai tay Jayce được xếp tư thế phòng thủ hình chữ ‘X’ trước mặt, ánh mắt thì tập trung nhìn chằm chằm lưỡi kiếm đang dần tiến đến.
Chưa đến hai giây sau, kiếm đã đến, nhưng nó dừng lại giữa không trung, chỉ còn chưa tới năm phân nữa là chạm đến hai cẳng tay đang chắn trước người Jayce. Sức mạnh rất lớn, nhưng lại bị một nguồn sức mạnh khác lớn hơn, mạnh mẽ ngăn chặn lại, cố định ở giữa không gian.
Thời gian chưa tốn đến một cái chớp mắt, tay phải Jayce đã rời khỏi vị trí phòng thủ, lửa đen thì hoán đổi mỏng hơn, sắc nhọn hơn, trông như một lưỡi đao.Hắn giơ tay, dùng lực lượng mạnh nhất, vung một nhát chém rộng rãi về phía Minh.
Thành công, nhưng, khoảng cách chém đôi đầu vẫn còn rất xa, chất lỏng ấm áp không phun mà chỉ có một v·ết m·áu đỏ tươi nhạt nhòa xuất hiện trên má Minh, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Đương nhiên, điều này cảnh báo Minh, chớ tiến lại kẻ địch quá gần, chiêu thức của người kia còn hỗ trợ cận chiến. Thế nên hắn phải lui lại phía sau, đưa cuộc chiến trở về điểm xuất phát.
Minh thầm hận, tại sao hắn không mở được cái nghề nghiệp nào thuộc loại chiến đấu đâu, nếu không bây giờ chắc chắn đã khiến tên kia đang từ sau song sắt dõi mắt nhìn về phía hắn rồi.
Jayce cũng có ý tưởng tương tự, nhưng không nồng đậm như vậy. Hắn khá tiếc mạng, nhưng do chuyên ngành tâm lý học, cùng với tài năng đặc biệt về lĩnh vực này, rất dễ dàng khi gia nhập vào các hội nhóm Tarot, trở thành một người rất nổi tiếng.
Mindbreak, thao túng tâm lý?
Không, không, thôi miên!
Chính là thôi miên, kĩ năng về sau này được hắn sử dụng và cải thiện thăng cấp, bất kể là ai, miễn là giao tiếp với hắn một hoặc hai câu, đều sẽ bị đọc được một phần suy nghĩ nội tâm.
【Bài thủ】 đó chính là nghề nghiệp của Jayce.
Mà kĩ năng vừa được nêu trên, chính xác hơn, là một kĩ năng bị động của loại chức nghiệp này.
[Lỗ thủng tâm trí] Tâm trí con người không bao giờ là hoàn hảo, chỉ cần ngươi mò ra được, điều kì diệu sẽ xảy ra.
Chính xác, kĩ năng bị động kia chính là Hack, một thứ công cụ mà tất cả những kẻ đánh bài đều ao ước, chỉ đứng sau các kĩ năng tựa như ‘nhìn trước tương lai mười giây’ nhưng không biết có thật hay không.
Mà kĩ năng bị động, hay kĩ năng tiềm ẩn, chắc chắn là sẽ không dễ để mở khóa được.
Thứ này phụ thuộc phần nhiều vào may mắn, tài năng, cùng mức độ phù hợp với ‘chất’.
Nói là thế, nhưng số lượng người mở ra được kĩ năng bị động không phải là ít, có lẽ chiếm hơn phân nửa số lượng các chức nghiệp giả đang tồn tại.
Tình hình chiến đấu có thể thay đổi lợi hay hại về phía mình, phụ thuộc rất lớn vào kĩ năng này, nên cũng có một luật bất thành văn là, không được kể với bất kì ai, thậm chí người thân, về kĩ năng bị động của chính mình.
Mọi thứ đều có hai mặt, lợi hại đều song hành, giá cả đã được niêm yết từ cõi xa xăm.
Trở lại cuộc chiến giữa 【Bài thủ】cùng【Thám tử】 rõ ràng, kèo này có chút vấn đề.
Jayce cũng không có bất kì kỹ năng chiến đấu nào, hắn giỏi về tâm lý, giỏi về lời nói thiên hoa loạn trụy, giỏi về việc lấy giả tráo thật…
Nhưng tiếc thay, 【Thám tử】 cũng không phải một cái xưng hào nhạt toẹt không có giá trị. Nó, đại diện cho sự thật.
[Tập trung] Thế giới đều có thật cùng giả, nhưng chúng ta đều chỉ tin sự thật, giả dối rồi cũng sẽ bị bóc ra, chỉ có duy nhất sự thật là tồn tại.
Đến đây, tác giả cùng người đọc, ta đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra đúng không?
Ai mà lại không có máu nóng?
Con giun xéo lắm cũng quằn, Jayce cũng vậy, ngoài những điểm mạnh ở trên, một kẻ tiếc mạng như hắn cũng sắm cho mình một loại khả năng xem xét thời thế cực tốt, lúc nào nổi máu nóng, lúc nào chạy trước.
Mà lúc này, gặp khắc chế cứng, kèo khó cân, nên chỉ còn đường chạy mà thôi.
“Đáng tiếc, lần đầu tự mình ra trận, thế mà…”
Jayce nhẹ giọng nói, tràn đầy ưu tư. Tuy nhiên, máu nóng vừa được gợi lên, hiện tại cũng khó mà làm lạnh đi được, nên hắn chỉ đành giơ lên ngón giữa, bạo tục:
“F*ck your mom’s ass!”
(Chơi nát lỗ đ** mẹ mày!)
Minh thứ gì không hiểu, nhưng các loại câu chửi tục thì hắn có tìm hiểu qua, liền cũng giơ lên ngón giữa, cười khoái trá, phát âm như người bản địa:
“Ha ha ha! F*ck your mom’s pussy! As a bitch to wait for me to cum in your mom’s mouth!”
(Ha ha ha! Chơi c·hết lỗ đ** mẹ mày! Như một con đ**m đợi tao xuất trong miệng mẹ mày!)
Võ mồm thì ai cũng đấu được, mà thằng nào chửi hay chửi giỏi, chửi để thằng kia cay điên người, để nó nhìn mình mà không thể nói được câu nào, thì xin chúc mừng, mày đã trở thành vua chửi.
Chí Phèo cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mà Jayce thì học chuyên ngành tâm lý học, nên tâm lý gã đã tự trui rèn cho cứng rắn, lảm nhảm một hai câu t·ục t·ĩu là được, mà mục đích chính là phải chạy, nên cũng không chấp nhặt, chỉ là cười một cái, búng một ngón tay, tấm bài ‘Wheel of Fortune’ đã xuất hiện.
“Add: Virtual variable!”
(Gia tăng: Biến số ảo!)
Lời dứt, cả cơ thể của Jayce tựa như là lâu đài cát, sụp đổ rồi tan biến.
“Mẹ, này đã chạy thành công rồi?”
Minh sửng sốt, thầm nghĩ mình trải đời còn kém đấy, chức nghiệp thì nhiều, kĩ năng thì thiên kì bách quái, làm sao mà biết hết được đâu?
Thở dài, hóa giải sức mạnh đang ‘mượn’ chuyển sang dùng một kĩ năng khác, tên là[nhận thức].
【Thám tử】 thiên chức chính là chứng minh cùng tìm ra sự thật. Mà kĩ năng thứ nhất của nó, [Nhận thức] được dùng để gia tăng ‘cảm giác tồn tại’ của manh mối.
Các thám tử thường không hay tin vào những thứ hư vô như cảm giác, hoặc có thể gọi là giác quan thứ sau, họ chỉ tin vào những giác quan mà có thể nhìn, nghe, ngửi, xúc cảm, vị ngọt bùi cay đắng… Những thứ này tác động cùng v·a c·hạm, tăng phúc lẫn nhau. Thế nên, ta dễ dàng hiểu được rằng, kĩ năng thứ nhất, đơn giản chỉ là để gia tăng các loại cảm giác lên một mức độ khác.
Thêm nữa, cũng gia tăng một chút tốc độ dòng diện tồn tại trong nơ-ron não, trí tuệ được cải thiện đáng kể.
Bỏ qua giải thích, trở về với Minh.
Giờ phút này, sau khi tốn một chút mật chất để sử dụng [Nhận thức] hắn ngửi được mùi của Trần Mạnh Giang để lại, cùng với thị giác và kiến thức về lần theo dấu vết, đơn giản tiêu tốn khoảng nửa tiếng để mò được đến nhà của Hồ Hiển.
Chiến đấu không quá kịch liệt, về cơ bản thì quần áo của Minh có chút xộc xệch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng ban đầu cho lắm, mà đối với một thằng láo lếu và cẩu thả như gã, hà cớ gì quan tâm ánh mắt người khác cho nhọc lòng?
【Phát hiện chuyển động!】
Dòng thông báo nhảy lên trên màn hình điện thoại Hồ Hiển.
Hắn đứng dậy tiến về phía cửa chính, sau khi mở ra, Minh đã ngon lành đứng ở phía sau, khuôn mặt tuy không nở nụ cười, nhưng cũng hiện ra một chút đáng tin cậy.
“Chào nhóc!”
Minh không nề hà mà cất lời chào trước, ánh mắt liếc về phía sau, đã nhìn thấy mục tiêu mình cần tìm nằm gọn trên mặt sàn, tay chân đều được trói bằng băng dính rồi.
Trần Mạnh Giang có vẻ như đã cạn mật chất, hắn nằm im, ánh mắt cũng hướng về phía cửa, dưới đáy cũng bắt đầu tắt đi hi vọng chạy trốn rồi. Theo như hắn quan sát, người thanh niên chỉ kém mình một hai tuổi này chắc chắc là một người bình thường, nên chỉ cần đợi hắn khôi phục mật chất, quá dễ dàng để có thể xé toạc đống băng dính bình thường này.
Đáng tiếc, đời không như mơ, mật chất đã cạn thấy đáy, khôi phục… có lẽ mới chỉ được 3% chưa đủ điều kiện cường hóa cơ thể. Và kết quả là, như chúng ta đang thấy, hắn… tuyệt vọng.
Hồ Hiển không để ý đến câu chuyện hiện tại, hắn cũng không cười nói gì, ra dấu ngón cái về sau lưng, cẩn thận nói:
“Anh vào nghỉ ngơi phút chốc?”
Minh gật đầu, nói lời cảm ơn. Tất nhiên, láo lếu với cẩu thả là thế, nhưng phép lịch sự tối thiểu hắn vẫn hiểu, cởi đôi giày thể thao, sau đó mới vào nhà.
“Anh có thể đi cả giày vào nhà.”
“Không cần, sàn bóng loáng thế này, cũng không nỡ làm bẩn.”
Hồ Hiển không đáp lại, hướng đến bếp lấy hai lon cocacola, đặt một cái trước mặt Minh, một cái thì ở trước mặt mình, nói:
“Anh thông cảm, nhà cũng không có người uống chè.”
Minh liếc nhìn mục tiêu đang nằm dưới sàn, lại rời đi ánh mắt, chăm chú nhìn người thanh niên nhỏ tuổi trước mặt mình, cũng không tọc mạch một số chuyện, chỉ là đơn giản cảm ơn, rồi hỏi thăm:
“Nhóc ở một mình sao? Bố mẹ…”
Nói đến đấy, hắn chợt lặng đi, không muốn hỏi tiếp, dù sao cũng là chuyện buồn gia đình người khác, vẫn là mắc sai lầm hỏi.
Hồ Hiển lắc đầu, nói:
“Không sao, chuyện từ mấy năm trước rồi. May mắn có một chút tích góp từ đời trước, nên cũng vẫn đủ sống đến đại học.”
Nói xong, hắn lại chỉ chỉ Trần Mạnh Giang đang buồn bà nằm dưới sàn, hỏi:
“Anh có tiếp viện chăng?”
“Yên tâm, bọn họ đang trên đường tới rồi.”
Lời dứt, một t·iếng n·ổ “ầm” vang lên!
Và đó cũng chính là khung cảnh chúng ta đã bắt gặp.
Minh chạy ra ngoài hiên, hướng về phía v·ụ n·ổ nhìn, sắc mặt trở nên không dễ nhìn. Lập tức, hắn móc ra điện thoại, bấm số.
【Bộ não】(Khánh)
【Quả tạ】(Lâm)
Số điện thoại trên được gọi trước, số dưới gọi sau, nhưng đều không ngoại lệ, hắn chỉ nhận được một dòng thoại ấm áp của nữ nhân viên tổng đài nào đó:
【Số điện thoại hiện không liên lạc được…】
Hết cách, hắn đành bấm đến một số khác.
【Cao Đà】(Dương)
Chờ đợi khoảng mười giây, bên kia cuối cùng cũng nhấc máy.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.