Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 17: Nguy hiểm tiến đến



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 17: Nguy hiểm tiến đến “Hiếm lắm mới nghe được chú em gọi cho anh!” Từ trong âm thanh không quá chuẩn của điện thoại, cũng có thể nghe ra người ở phía bên kia có bao nhiêu sảng khoái. “Mẹ, nói nhảm ít thôi. Anh cũng nhìn thấy, đúng chứ?” Minh không vui hỏi. Ở phía bên kia, Dương lúc này đang đứng trên tầng thượng, gió lạnh thổi qua, làm hắn có chút rùng mình. Thu hồi lại tính cách ngả ngớn, hắn nặng giọng nói: “Nghe thấy, nhìn thấy. Rõ ràng, Lâm với Khánh gặp vấn đề, lớn.” Minh thở dài một hơi, hỏi: “Anh có thể đến đấy tìm hiểu thực hư sao?” “Khó, hiện tại bên Công ty đang có một số vấn đề của mắt xích, chưa thể rời được. Nhưng cứ bình tĩnh, đèn còn chưa tắt cơ mà, chứng tỏ hai người vẫn còn sống nhe răng ra. Anh mày cũng đã bảo thằng Việt qua đấy rồi, yên tâm đợi đi.”
“Ừm, cảm ơn.” “Ha ha, quý hóa quá! Chú mày cũng tranh thủ mang mục tiêu về đi, hội Thánh Đức đang dần thả nhiều ‘chuột’ vào hơn, mà nhân thủ không đủ, giữ nó bên mình vẫn có tỉ lệ cao là b·ị c·ướp người.” Minh có chút suy nghĩ, nhưng cũng không biểu lộ ra, chỉ là ứng lời: “Đã hiểu, đợi tiếp ứng đến đón, sau đó sẽ mang hẳn nó về Bộ.” “Tiếp ứng?” Dương sửng sốt, ngạc nhiên nói, “ Làm gì còn tiếp ứng nào? Mỗi thằng Việt đang chưa tìm được ‘chuột’ nên anh bảo nó đi xem bọn thằng Khánh, chứ năm đội đều đi bắt ‘chuột’ rồi.” Nghe vậy, trên gương mặt Minh trở nên khó nhìn, lo lắng nói: “Nhưng… nhưng trên điện thoại biểu hiện là đang có một chiếc xe tiến về chỗ tôi…” “Con mẹ nó! Dính chưởng rồi! Còn bao lâu nữa?” Dương lập tức quát hỏi. “Năm phút!” Minh vội vàng đáp. “Hiểu! Con mẹ nó hóa ra nhiều ‘chuột’ thực sự chỉ để kích hoạt ‘bẫy’! Mày đang ở đâu?” Minh lục lọi lại trí nhớ, nhanh chóng trả lời: “Số xx đường Vĩnh Quỳnh, Thanh Trì!” “Hả?!” Dương ngạc nhiên kêu một tiếng, bất chợt hỏi, “Khoan, chú mày đang ở nhà dân? Nhà hai tầng? Có một người thanh niên vừa tuổi 20 hay 21, khá điển trai?” Nghe câu hỏi dồn dập của Dương, trong lúc nhất thời, đầu óc của Minh xuất hiện tình trạng chậm lại. Nhưng lập tức khôi phục bình thường, hắn đáp: “Anh từng đi qua rồi?” “Nghe kiểu này, có vẻ như là đúng. Thế thì chú mày cứ ở yên đấy đợi anh tới, nếu căng quá có thể ngỏ lời trợ giúp của thằng nhóc đấy.” Dương khôi phục bình tĩnh, thậm chí có chút khoái trá mà nói. Minh thì liếc mắt nhìn Hồ Hiển, nhìn đi nhìn lại, đây chính xác là người bình thường đấy, cũng không giống như là một chức nghiệp giả nha. Cảm nhận được ánh mắt soi mói như muốn tách từng bộ phận ra để nhìn cho kĩ, Hồ Hiển ngẩng đầu, rời đi màn hình điện thoại, hơi nhướng mày, bày tỏ sự nghi hoặc, ông anh nhìn cái gì? Minh không để ý, tiếp lời với phía bên kia: “Nhầm lẫn? Dân thường mà trợ giúp cái gì? Mười cái mạng cũng không đủ ‘chuột’ g·iết đâu.” “Ha ha, cái này thì phải để xem chú mày có may mắn được nhìn thấy không thôi. Được rồi, nói đến thế thôi, đợi nguyên chỗ đi, tao cũng với đội một đang hướng về chỗ chú mày rồi, chắc tầm chưa đến mười phút là sẽ đến, cố gắng cầm cự mấy phút thôi!” “Cố gắng!” Minh đáp.
Nhấn nút kết thúc cuộc gọi, lại cất vào túi quần, Minh trở lại ghế, bật lon Cocacola làm một ngụm, nãy giờ nói nhảm với đội trưởng cũng đã làm hắn khát nước. Bọt khí ga xuất hiện trong cổ họng của hắn khá khó chịu, đánh tan đi một chút cơn buồn ngủ, tiện thể làm sạch đi một chút suy nghĩ vụn vặt. Ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn người thanh niên kém mình vài tuổi ở trước mặt, lại không tự chủ được mà nghĩ về lời nói của lão sếp Cao Đà của mình. Nhưng hắn ngắm nhìn mãi, ngoài thông tin là điển trai, tính tình có vẻ khá lowkey trầm tính, ít nói, cũng không có dấu hiệu của mật chất. Lại hướng ánh mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một vài vết lõm vào tường. Trực giác của【Thám tử】mách bảo hắn, mấy vết lõm kia có vẻ như không đơn giản, thế là, hắn đứng dậy, sử dụng [Nhận thức]. Thế giới trong mắt hắn bắt đầu thay đổi. Những thứ tưởng chừng như đã biến mất từ thuở nào rồi, hóa ra vẫn vương vấn một chút tí ti trên thế giới này. Tiêu biểu như lúc này, hắn ngửi được một chút mùi thuốc súng! Không, có lẽ không quá chính xác, chất nổ có thành phần hóa học hơi khác một chút. Hắn đã từng tự đào tạo chính bản thân mình sử dụng khứu giác nhạy bén để phát hiện các loại hợp chất hóa học được sử dụng, nên đối với thuốc súng cũng không có gì là lạ. Mà theo như mùi vị hắn ngửi, ngoài những chất hóa học thường được dùng chế tạo thuốc súng, vẫn còn một chút chất phụ gia khác. Đáng tiếc, đã quá lâu, mùi cũng theo gió tản hết, còn rất ít vương vấn lại. Ánh mắt của hắn lại chú ý đến cái lỗ nông trên tường, quan sát kĩ.
“Có vẻ như là do đầu đạn tạo thành kết quả như bây giờ.” Hồ Hiển thầm nghĩ. “Mấy cái lỗ này là… à xin lỗi, chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi, em chớ để ý!” Minh gãi đầu xin lỗi nói. Hồ Hiển đoán được dụng ý của người kia, hỏi lấp lửng, cuối cùng quy tội do bản năng, cách này hắn cũng từng áp dụng vài lần, mục đích cũng đơn giản, theo dõi biểu hiện biến hóa của cảm xúc thể hiện trên mặt, coi như gián tiếp hỏi cung. Đáng tiếc, chiêu này vô dụng. ‘Không cảm xúc’ kết hợp với khả năng diễn kịch mấy năm nay, giúp hắn dễ dàng qua mặt được Minh. Nhưng làm vậy cũng có một chút tai họa ngầm, thế nên hắn lựa chọn nói nửa thật nửa giả, giải thích: “Hôm trước có ông chú cảnh sát nào đó truy bắt t·ội p·hạm, đuổi đến gần khu này, vô tình bắn loạn mấy phát, cuối cùng tạo ra mấy cái lỗ kia…” “Ồ, là vậy sao?!” Minh lườm Hồ Hiển một cái, lại thu hồi mọi sự tò mò, bình thản nói một câu làm Hồ Hiển tròng mắt mở lớn, “Khả năng cao tốt nay nhà lại có thêm vài cái lỗ nữa rồi.” Hồ Hiển làm sao mà lại không thể hiểu được lời nói này ẩn chứa ý gì đây, nhưng cảm xúc đã mất, dựa vào diễn kịch che giấu đi vẻ mặt lạnh lùng của mình, ngạc nhiên, dường như chưa hiểu rõ lắm, nói: “Anh… anh nói gì cơ?” “Nhóc, bình tĩnh! Sắp có một số tên t·ội p·hạm chạy đến đây, thế nên, nếu nhóc có căn hầm bí mật nào, anh khuyên chú mày nhanh chóng trốn đi! Bởi vì có thể sẽ suy hiểm đến mạng sống!” Minh uy h·iếp. Phải công nhận là, nếu bỏ đi cẩu thả với láo lếu thường ngày của hắn, kết hợp với khuôn mặt uy tín sẵn rỗi, chắc chắn sẽ là ác mộng của những thằng ranh con phá làng phá xóm, cầm phóng lợn vặn ga xe wave truy nhau trên đường. Hồ Hiển đương nhiên là sẽ không thật sự chui xuống ‘thiên đường’ để ẩn núp, hắn chỉ thể hiện sự kh·iếp sợ, cho thấy mình là một công dân bình thường, hơi run giọng, nói: “Tội… t·ội p·hạm? Mẹ, anh chớ có nói đùa!” “Không, còn mấy phút nữa là nó đến rồi!” Nãy giờ Minh vẫn thi thoảng liếc nhìn điện thoại, phía trên thể hiện thời gian chỉ còn một phút nữa, và hắn cũng phải chống đỡ được nhiều nhất khoảng năm phút cho đến khi Dương chạy tới. Hồ Hiển đứng phắt dậy, không quên bỏ điện thoại vào túi áo, ví thì cũng đã để sẵn trong túi quần, đối với Minh nói: “Mẹ, t·ội p·hạm đuổi đến, không chạy còn chờ đợi gì nữa?” “Chạy bằng niềm tin!” Minh thu hồi khí tức dọa nạt vừa nãy, hiện lên vẻ bi quan, giơ điện thoại trong tay lên, nói, “Lại có thêm người đến rồi!” “Cái đ*t con mẹ!” Hồ Hiển tức giận hô, nhưng, thật giả ai biết rõ được?

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.