Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 21: Vai diễn



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 21: Vai diễn Đại học Tôn Đức Thắng, nơi Hồ Hiển đang theo học. Hôm nay Hồ Hiển có tiết môn Vật lý đại cương, mà thần kì thế nào, thằng bạn suốt ngày trốn chui trốn lủi, có tiết thì sủi, Tiến, lại mò đến lớp. Cả hai đứa ngồi chung với nhau, ở phía gần cuối lớp. Vốn dĩ Hồ Hiển không định ngồi ở dưới này, chữ trên bảng thì nhỏ, giảng viên nói thì bé, bất lợi trong việc nghe giảng, nhưng thằng bạn thì kì kèo mãi, bắt hắn ngồi chung với nó. Ngồi nghe nó lảm nhảm mãi nhức hết cả đầu, Hồ Hiển đành quy thuận, tới vị trí gần cuối ngồi với nó. “Hiển, mày xem, ẻm có bao nhiêu xinh đẹp, he he!” Tiến dùng một đôi mắt ước mơ nhìn về cô nàng ngồi ở vị trí gần đầu, dễ hiểu, hắn đã rất say mê. Hồ Hiển thực hiện đúng bổn phận của thằng bạn thân, trêu mà chửi: “Cười dê bỏ mẹ ra đòi tán gái, người ta nhìn còn tưởng mày là biến thái.” “Dê là dê thế nào?” Tiến quay sang nhìn thằng bạn mình, nụ cười càng thêm đậm, tự tin nói, “Rõ ràng ánh mắt của tao mang nhiều mong nhớ đâu!”
Hồ Hiển cạn lời, ánh mắt tựa như nhìn thằng ngu mà nhìn Tiến, chửi tiếp: “Đụ mẹ nó! Người ta là hoa khôi của cái trường này, ngày không biết nhận được bao nhiêu cái tin nhắn làm quen với g·ạ g·ẫm, thính thì chắc phải tính bằng xe.” Dừng lại phút chốc, hắn cho thêm độc ác, nói tiếp: “Mà người tán toàn những anh tài đứng hàng đầu của cái trường này về cái mặt rồi. Mà không có mặt, thì người ta lại có tài nữa. Rồi, nhìn lại mày xem…” Hắn dùng ánh mắt khinh thường lướt qua Tiến từ đầu tới đuôi, tiếp lời chửi dang dở: “Kinh tế thì cũng bình thường, first date* thì có bao nổi không? Người thì thô như gỗ ý, mở mồm thì toàn lời thối bỏ mẹ. Tao nghĩ, nếu mà nghe được lời đẹp đẽ nhưng lịch sự từ mồm mày ra thì tao bé bằng con kiến…” “Khoan… khoan…” Tiến vội cắt đứt lời chửi như hát hay của Hồ Hiển, rón rén phản bác, “ Tao cũng có tí tài năng mà…” “?” Hồ Hiển bất ngờ, không tin hỏi, “Mày có cái tài mẹ gì?” “Tao có rank LoL ‘Cao Thủ’ mà…” “Thôi xin bố, không phải do tao gánh gẫy bả vai để đưa mày mò lên đến à?” Nghe thằng bạn chửi như thế, Tiến cũng biết mình thô thật, ngu thật. Nhưng qua thời gian gặp được vài cái video trên tiktok mà hắn vô tình xem được, giờ nhớ lại, bỗng nhiên có một ngọn lửa vô danh nổi lên trong hắn. Mặt hắn đỏ lên, giọng nói gắt gỏng: “Thôi đi, tại sao mày là bạn thân tao mà đéo giống như trên tiktok ấy? Bạn bè củ c*c gì mà đéo giúp bạn, toàn nhằm đá đít bạn vậy?” “Xóa l** mẹ cái tiktok đi, béo bở cái mẹ gì? Mày muốn tán thì tự mày thay đổi đi. Trước tao nghe trên youtube có ông anh nói cũng đúng, đừng làm cục sắt nữa, làm viên nam châm đi, rồi lúc ấy tự sẽ có người lẽo đẽo theo sau đít mày.” Hắn dừng lại lấy hơi, giọng nói trở nên cứng rắn mà chân thành, thực tình nói ra, cũng không biết thằng bạn có nghe vào không: “Mày muốn tán gái thì thay đổi chính mày đi, còn như tao đã nói lúc trước, tao làm bạn trai cái Ly, đơn giản là vì lúc ấy đần thôi. Tin hay không thì tùy, vấn đề tình cảm rất nhức đầu với rối nên tao sẽ không can dự đâu.” Xả xong những lời mà ‘một người bạn thân’ cần nói, Hồ Hiển liền lại không để ý thằng Tiến nữa. Vai ‘bạn thân’ đã đến lúc hạ màn, nếu muốn nó tiếp tục, tùy thuộc vào thái độ về sau của thằng Tiến. Mà những điều này lại làm cho Hồ Hiển vô tình nhớ lại, vấn đề đó, cảm xúc. ‘Muốn có được siêu phàm, cần cảm xúc đến đỉnh.’ ‘Liệu thằng Tiến có tỉnh được không? Đáng để suy ngẫm một chút, cũng thuận tiện lấy tài liệu cho chính mình sau này.’ Đấy là tất cả những suy nghĩ của Hồ Hiển, về phía sau đó, hắn cũng gác lại ý nghĩ vớ vẩn, tập trung nghe giảng, vai ‘trò ngoan’ vẫn cần phải ‘diễn’. Bạn thân là thế, dù không muốn ném vào mặt thằng bạn những lời khó nghe, nhưng người nó ngày nhớ đêm mong tên là Hạnh.
Hoặc đầy đủ họ tên hơn, là Nguyễn Ngọc Hạnh. Cô nàng được cả trường tôn là nhánh hoa xinh đẹp nhất. Mà đã là như vậy, thì ‘bông hoa đẹp nhất là bông hoa không thuộc về ai’. Vào học đã được mấy tháng, người theo đuổi xếp hàng tựa như trường long không đuôi. Gia thế thì đừng nói nhiều, ‘con gái rượu’ của Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam. Đến đây, phần lớn người nghe thấy là đã sợ run lên rồi, nhưng Hạnh sinh hoạt với làm việc vô cùng kín kẽ, thông tin về gia đình chỉ số ít người mà cô nàng rất tin tưởng mới có thể lộ ra một chút ít. Và đó cũng là nguyên nhân chính mà nàng hay có nhiều ong liên miên theo đuổi, hòng xin được một chút mật ngọt. Nhưng đáng tiếc, anh tài thì nhiều, mà vẫn chưa có ai có thể nắm được trái tim của cô nàng này. Và cũng đừng hỏi tại sao Hồ Hiển lại biết được những tin tức này, nên nhớ, hắn vẫn còn một nghề phụ, h·acker. …………… Tối, Hồ Hiển đã ngồi trước máy tính trong phòng ngủ. Hắn đang suy nghĩ về chuyện hồi sáng, câu chuyện tình của thằng bạn. Kéo từ ngăn tủ ra một quyển sổ da khá dày, ở trên bìa đề hai chữ ‘Vai diễn’. Đúng như tên gọi, lật ra cái bìa, ngay trang sách đầu tiên là một loạt những thông tin về vai diễn ‘bạn thân’.
Sau khi biết các loại cảm xúc bắt đầu trôi đi, Hồ Hiển đã phải suy nghĩ nát óc nhằm tìm ra cách để mình trông giống ‘bình thường’ vì sống ở thời đại của tin tức, hắn hiểu được, dị loại thì sẽ bị xa lánh. Tình cờ thế nào, ý tưởng này lại không phải do hắn nghĩ ra, mà do hắn nhớ đến một chương trình nào đó chia sẻ về nghề diễn viên. Và cái gì đến thì cũng phải đến, ngay lúc mới chỉ biến mất đi ‘hưng phấn’ hắn đã viết ra một vài vai diễn mà hắn cảm thấy cần thiết nhất. Chúng có thể đã hoàn toàn viên mãn, không còn gì để viết thêm, nhưng cũng có thể chỉ là đôi câu vài lời sơ lược, không quá rõ ràng thêm chi tiết, để rồi đến lúc chỉ còn mỗi ‘tức giận’ như thế này, hắn tự hiểu rằng, mình đã mất cơ hội trở thành con người mà mình mong muốn. ‘Bạn thân’ khác với ‘bạn bè’. Đó là câu đầu tiên của vai diễn này. ‘Mình luôn mong mỏi có người bạn thân, nhưng cũng chỉ có thể làm bạn với những người trong lớp, cảm giác để tìm được một người hợp ý thật khó. Thế nhưng theo mình nghĩ, bạn thân, phải chăng là những người sẽ cùng chung với chúng ta lúc hoạn nạn như trên mạng nói? Hay cũng có thể là những đứa hợp tính, có chung sở thích? Rất muốn tìm những người như vậy, mình đã cô độc quá lâu rồi.’ Đó là một số đoạn tự thuật ngắn trong đó. Hồ Hiển đọc xong, lâm vào suy nghĩ miên man: ‘Liệu có nên giúp thằng bạn tán gái không?’ Suy đi nghĩ lại, cùng với việc đọc những dòng tự thuật về ‘bạn thân’ ở trong cuốn sổ, hắn quyết định, giúp thằng bạn một đoạn vậy. Nhưng hắn sẽ không bày mưu nghĩ kế cho gã, mà chỉ cung cấp thông tin, còn việc có tán được không thì do trình độ của nó. “Mong mày sẽ không quá ngu, Tiến à.”Hồ Hiển nói thầm. Quyết định xong, Hồ Hiển cũng không chần chờ thêm, lập tức sử dụng kĩ năng công nghệ của chính mình hòng tìm ra tất cả những sở thích hay thói quen của cô nàng thằng bạn thầm thương trộm nhớ. ………… Ta thường hay trêu nhau rằng, cuốn sổ hướng dẫn sử dụng của phụ nữ cực kì dày, có lẽ vì tính phức tạp của nó mà đã tiêu tốn hơn ba tiếng của Hồ Hiển để tìm ra một phần sơ lược sở thích của mục tiêu, và tất nhiên, nó vẫn đầy đủ những thông tin quan trọng như bối cảnh, quan hệ hay sở thích. [Quá khứ của nhau] 【Tài liệu.docx】 [Quá khứ của nhau] cho mày, có tán được hay không thì phải dựa vào chính mày rồi… [Sói cô độc] ??? [Sói cô độc] Holyshit! Ha ha ha! Cảm ơn mày nhá! Thế này thì lại càng dễ hơn rồi. Hồ Hiển nhìn đến tin nhắn, chỉ thở dài một hơi. Hắn khá hiểu rõ tính thằng này, khá ‘phổi bò’ lúc đầu có thể sẽ có lúc giận nhau, nhưng đợi một lúc thì nó lại hết giận từ lúc nào, sẽ không nhớ thù dai. Hắn cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu, gửi cái icon ‘like’ xong thoát. ‘Vai diễn đã kết thúc’. Ai mà biết được, ‘diễn’ từ lúc nào đã trở thành chính hắn một bộ phận rồi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.