Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 22: Không tin lại được



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 22: Không tin lại được Một khách sạn nào đó. Một người thanh niên mặc một bộ áo choàng tắm, tay cầm một ly rượu, hơi hơi lung lay làm cho chất lỏng lan đến xung quanh thành ly. Ánh mắt gã dõi theo, không biết suy nghĩ điều gì. Gã trông rất đẹp trai, một loại vẻ đẹp tiêu chuẩn của các ‘oppa Hàn Quốc’. Cằm nhọn hình chữ V, gò má cao, phẳng lặng mà cân đối. Đôi lông mày được cắt tỉa gọn gàng nằm ở vị trí thích hợp trên đôi mắt ưng sắc bén mà nhanh nhạy, phảng phất không có bất cứ thứ gì bị lọt khỏi gã. Sống mũi thì hơi cao, trên đó là vầng trán rộng và phẳng, theo nhân tướng học, có lẽ đây là biểu hiện của sự thông minh hoặc thông thái. Mái tóc đen mượt đầy đủ, để rẽ ngôi lối ba bảy, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của gã. Mà tên của gã, Choi Yohan (최요한 ) Phía sau gã là một ông lão, dù đầu đã có lấm tấm điểm bạc, nhưng trang phục vẫn rất gọn gàng với một bộ vest đen, tay thì đeo đôi găng màu trắng. Chỉ thấy lão nhân rất cung kính đứng ở đằng sau, đầu hơi cúi xuống, giọng nói hơi khàn một chút, nhưng vẫn có thể thể hiện ra sự mạnh mẽ của một thời hoàng kim trẻ tuổi của lão. Lão dùng tiếng Hàn cung kính mà cẩn thận thông báo: “Cậu chủ Yohan, số lượng của chúng ta còn lại chỉ khoảng hơn 50 tên nữa.”
Người thanh niên được tôn xưng cậu chủ, tên Yohan kia hơi ngẩng đầu lên, nói: “Cha vẫn chưa gửi người sang nữa sao?” “Tôi vừa nhận được tin, nơi vận chuyển đã b·ị đ·ánh úp, nên có lẽ chúng ta chỉ có thể dùng được số lượng cũ kia mà thôi.” Lão quản gia rất cung kính đáp, đầu cũng không ngẩng lên. Yohan uống một ngụm nhỏ rượu, lầm bầm lầu bầu nói: “Tế lễ chọn đại một thằng không được sao? Chúng ta có nhiều vật tế vậy cơ mà!” “Cậu chủ, tế lễ không thể làm ẩu. Thần không lấy được đúng vật chứa, chắc chắn sẽ giáng tội.” Lão quản gia cảnh cáo. Yohan có vẻ như có chút khinh thường, hừ lạnh một cái, cười châm biếm: “Ha ha, một bức tượng đất với cái lời tiên tri cứt chó từ cái ống cống nào đào ra mà cứ làm quá lên…” “Cậu chủ!” lão quản gia quát một tiếng, giọng nói lại trở nên thấp hơn, “Cậu không thể nói ‘ngài’ như thế, nếu ‘ngài’ biết, ắt sẽ giáng tội đến gia tộc chúng ta.” Yohan không quan tâm, uống hết cốc rượu. Dường như cồn làm cho hắn thêm lòng can đảm, liền nói: “Hừ, vật tế với chả vật chứa, bao năm nay nhà chúng ta kinh doanh để trông chờ vào cái ngày giáng lâm, lâm cái con khỉ!” Nói xong, hắn cũng ném mạnh cái ly xuống đất, nói tiếp: “Thu dọn, nghỉ sớm. Trước nghỉ ngơi mấy ngày xem tình hình thế, nếu khó quá thì bỏ qua. Tự dưng bắt tao sờ vào cái việc cứt chó này, để làm một thằng nhà giàu khó thế à?!” Lão quản gia không nói, nhưng âm thầm ghi nhớ tất cả đến chút nữa gửi hết tất cả mọi thứ cho chủ tịch. ‘Thần minh, không cho xúc phạm.’ …………… Bộ Quản lý Nghề nghiệp Đặc biệt. Phía trước Phạm Ngọc Dương là các thành viên của tổ số ba, Khánh, Lâm và Minh. Lúc này, cả bọn đang bắt đầu tranh luận về chuyện phần thưởng thêm. “Đội trưởng, đề nghị anh tăng thêm chút đỉnh cho chúng em, chứ thế này thì tháng này lại ăn mì gói cả tháng tiếp mất.” Khánh là đầu não của cả bọn, nên để cho hắn thay mặt nói trước, chỉ là khuôn mặt buồn bã bí xị, nhưng vẫn cố mà nặn ra một nụ cười hơi có vẻ miễn cưỡng, “Anh biết mà, tháng trước làm nhiệm vụ mà không có thưởng, cả ba cũng không có thêm khoản nào để mua cơm.” “Thế không phải do chúng mày lười đi làm nhiệm vụ sao? Suốt ngày cứ ngồi quán NET leo rank thì…” Phạm Ngọc Dương cạn lời, đối với cái tổ lười nhất, tổ số ba, hắn cũng không có cách nào. Nhưng khoan hãy chửi bọn họ, tất nhiên nếu như thực sự lười khi không làm nhiệm vụ, chắc chắn đã bị đá ra khỏi Bộ từ lâu rồi. Khác một chút là, bộ có thêm một chút chính sách để lưu chân các Chức Nghiệp giả ở lại, nên bọn họ đã đặt ra quy định là, mỗi tháng phải chấp hành ít nhất bốn nhiệm vụ, lương thì vẫn hưởng như bình thường. Đầu to thì tất nhiên không ở lương cơ bản, mà chính là chỗ phần thưởng mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, nhiều ít phụ thuộc vào cấp độ.
Ở trong xã hội pháp trị mà để tránh người thường biết về dị năng, thế nên phần dọn bãi chiến trường do các nhân viên thi hành cũng sẽ bị trừ đi, cũng tính thêm cả việc để người thường biết về dị năng nữa. Rõ ràng, chẳng có ai là người thích dọn cứt do thằng khác để lại cả, chỉ trừ những trường hợp đặc biệt. Mà tổ số ba, có ba thằng làm ăn láo toét nhất, lần nào cũng gần như để cho những người chùi đít mệt bở hơi tai, thế nên phần thường bị trừ đi gần hết, có lúc, thậm chí còn chẳng có một đồng nào. Phạm Ngọc Dương lại nói thêm: “Mà lần nhiệm vụ này, bọn mày để một v·ụ n·ổ xảy ra, rất nhiều người biết đến, thiệt hại cũng kinh, dù cho hoàn thành bắt giữ mục tiêu, tiền thưởng bị giảm đi một nửa cũng là do công sức của anh mày nài nỉ mãi mới được, nếu không, như các lần trước, một xu cũng chẳng còn!” Cả ba nghe vậy, cũng đành chịu chứ biết sao giờ. Giá trị tiền thưởng chi phi vụ này là khoảng hai mươi triệu đồng, nhưng đến cuối thì còn lại hơn mười triệu, thôi thì cũng coi như có còn hơn không. Lương cơ bản cho các Chức nghiệp giả lúc đầu là khoảng năm triệu đồng, qua các năm thì sẽ tăng lên rất nhanh, tùy vào mức độ cống hiện hoặc chuyên cần mà có thể gia tăng theo cấp số cộng, kinh khủng hơn là cấp số nhân, hoặc ở đáy vẫn với mức lương cơ bản. Tiền thưởng thì theo một cấp nhiệm vụ mà có lượng khác nhau: Cấp D: 1 – 8 000 000 VND
Cấp C: 8 – 20 000 000 VND Cấp B: 20 – 60 000 000 VND Cấp A: 60 – 500 000 000 VND Cấp S: 500 – 1 200 000 000 VND Đặc biệt, cấp S+ bậc t·hiên t·ai, tùy theo tình hình mà có các vật phẩm đắt giá hơn cả tiền tài. Và nên nhớ rằng, tiền tài chỉ đi kèm thôi, điểm chuyên cần mới là thứ mà các nhân viên làm trong Bộ theo đuổi, còn việc nó như thế nào, về sau sẽ có. Trở lại với nhiệm vụ bậc B- của tổ số ba, tổng kết lại, nhận được mười triệu tiền thưởng, cùng với đó, mỗi đứa thu thêm khoảng mười lăm điểm chuyên cần nữa. “Thôi được rồi, lần sau chú ý hơn vậy.” Khánh buồn bã nói. Trong khi đó, ngược với người tổ trưởng buồn bã ưu sầu, Minh với Lâm thì lại không tim không phổi, nhiệt liệt thảo luận nên đi làm tí sinh tố lúa mạch hay là tí tửu. Minh nói trước: “Đang nắng nóng, làm mấy cốc sinh tố lúa mạch thì ngon phải biết!” “Hay làm tí rượu?” Lâm đề cử, “tao thích rượu hơn.” “Không, không, con mực với cốc bia mới ngon, mát mẻ sảng khoái.” “Mẹ, đầy bụng bỏ cha! Không hốc được cái mẹ gì nữa đâu.” Nhìn hai thằng bạn nhiệt tình như thế, Khánh bỗng nhiên nổi lên một nỗi buồn vô danh, sao số nó khổ như thế? Chịu, khó. Hắn đành lên tiếng cắt ngang: “Thôi, sinh tố lúa mạch hay gì thì cũng thôi, uống một ngụm, đói cả tháng.” “…” “…” …………… Đợi cho cái tổ bất ổn nhất đội rời đi, Phạm Ngọc Dương mới thở dài một hơi, nói: “Ài, mẹ nó, cuối cùng cũng đi.” Phương ngồi ở cái bàn vi tính phía đối diện, không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ hỏi: “Đội trưởng, phía học viện đã có sự điều chuyển nhân viên chưa?” “Hửm? À, phía Học viện hả? Lúc chiều đã gửi rồi.” “Vậy… có những ai?” “Chiến lực Top 1, 2, 3.” Phạm Ngọc Dương nhạt nhẽo nói ra cái tin tức có thể gây chấn động đến toàn Bộ. Phương cũng cực kì bất ngờ cùng chấn kinh, cô nàng đứng phắt dậy, mặt chữ a mồm chữ o thất thanh nói: “Cái mẹ gì?! Ba người có chiến lực mạnh nhất?! Holyshit! Đội trưởng, anh đừng đùa em đi, trình độ của anh mà đòi dí đầu lão hiệu trưởng xuống mà bế ra được ba người kia đi!” “Hả?!!!” Phạm Ngọc Dương sững sờ trước lời nói của Phương, mở miệng chất vấn, “Fuck! Chẳng lẽ trong mắt em anh mày không đáng tin đến thế đi?” “Chả thế còn gì! Ngoài việc có người đội trưởng không quá đáng tin cậy ra, thì muốn tha cơm khỏi miệng hổ thì còn khó hơn nữa, nhất là với những người như lão hiệu trưởng.” “Cũng đúng thế.” Phạm Ngọc Dương thu hồi biểu cảm trên mặt, giọng nói vẫn còn bức xúc nói, “Chỉ có thể mượn ba cái người làm trong một quý mà thôi! Lão già kia keo kiệt bỏ mẹ!” Phương không còn gì để nói, lão hiệu trưởng vốn khó tính kia thế mà vẫn cho mượn học sinh là một chuyện, nhưng mượn tận ba tháng?!! Nói thật, chính nàng cũng không tin người đội trưởng của mình có thể mò đến, hơn nữa, lại là ba người có chiến lực mạnh nhất. …………… Biển Đông, trên con tàu nào đó, nó chở duy nhất ba người, hai nam một nữ. Ba người này nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí danh tiếng còn vang ra nước ngoài, nói chung, siêu mạnh. Một người thanh niên tên gọi Đỗ Văn Quang, gã chính là chiến lực lạnh top 1. Một thiếu nữ khác, tên gọi Lương Thanh Vân, cô nàng ở vị trí thứ hai. Cuối cùng, là một người thanh niên, trông rất lạnh lùng ít nói, chuẩn hình mẫu main anime mà nhiều trẻ trâu mơ ước, gọi là Đoàn Chấn Phong. Ba kẻ được mời đến bởi Phạm Ngọc Dương, hiện còn khoảng một tuần nữa là cập bến.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.